Thành thật mà nói, Hác lão bản cũng có chút kiêu ngạo, người của Vũ Châu thành bọn họ, ai cũng đều là đỉnh thiên lập địa! Thế nhưng Hác lão bản lại quên mất, bản thân nàng cũng là một nhân vật không tầm thường.
Sau khi Hàn Phỉ được khẩn cấp đưa vào thành, Đằng Lão đã chuẩn bị xong từ sớm, chỉ là lúc tất cả mọi người nhìn thấy diện mạo của Hàn Phỉ liền sửng sốt một hồi, hiển nhiên, họ không quen với dáng vẻ hiện tại của nàng, thế nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc bọn họ xác định người này chính là Hàn Phỉ. Mọi người cũng chỉ thoáng sững sờ một hồi, cũng không có ai quá để tâm chuyện này, Đằng Lão vội vã phân phó người chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, vì để tránh hiềm nghi, Hác lão bản vẫn đi theo bên cạnh chờ đợi.
Lúc Đằng Lão bắt mạch cho Hàn Phỉ, Hác lão bản không dám thở mạnh, nhìn Hàn Phỉ tái nhợt nằm trên giường, mà đau lòng không thôi. Tựa hồ mỗi một lần Hàn Phỉ ra ngoài, đều sẽ đem một thân vết thương chồng chất trở về, mọi thứ nàng trải qua đều không để người khác gánh chịu, nàng luôn một mình chịu đựng tất cả những thứ này, ngay cả chuyện sinh con lớn như vậy cũng đều tự mình vượt qua. Hác lão bản chỉ cần nghĩ thôi đã sợ đến mức cả người run rẩy, nếu trong quá trình này, Hàn Phỉ xảy ra chuyện gì, tất cả bọn họ sẽ đều không thể tha thứ cho mình! Hàn Phỉ chính là tín ngưỡng của Vũ Châu thành, mà tín ngưỡng này tuyệt đối không thể ngã xuống!
Đằng Lão đang chuẩn đoán bệnh cho Hàn Phỉ, trên mặt có chút nghi hoặc, dường như có vẻ không xác định được.
Hác lão bản lập tức truy vấn: "Đằng tiền bối, Hàn Phỉ thế nào?"
Đằng Lão lắc đầu một cái, nói: "Rất kỳ quái, hiện tại ta không thể tìm được chuẩn xác mạch tượng của nàng, hơn nữa.. mạch tượng này.."
Dáng vẻ muốn nói lại thôi của Đằng Lão khiến Hác lão bản vô cùng sốt ruột, vội vàng nói: "Mạch tượng làm sao?"
Đằng Lão do dự rất lâu, mới chậm rãi nói: "Mạch tượng này, tựa hồ không giống như là của con người.."
Hác lão bản triệt để sững sờ tại chỗ.
"Thay ta.. gọi Dần Phỉ đại sư.. lại đây.."
Thanh âm yếu ớt chợt vang lên từ phía sau.
Đằng Lão cùng Hác lão bản đồng thời quay đầu lại. Chỉ thấy lúc này, Hàn Phỉ đang nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt tựa hồ còn có chút hoảng hốt, thế nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên định.
Hác lão bản cũng không kịp nghĩ nhiều, lập tức nói: "Được! Ta đi ngay!"
Sau đó nhanh chóng lên đường đi tìm Dần Phỉ đại sư.
Đằng Lão nhìn Hàn Phỉ, nói: "Thân thể này của ngươi.. không đúng."
Lúc này không có người khác, Đằng Lão cũng không e dè quá nhiều.
Hàn Phỉ cười khổ một tiếng, nói: "Đúng, bộ thân thể này, đã không tính là người."
Đằng lão giật nảy cả mình, thế nhưng mặc ông lão nghĩ như thế nào, cũng không nghĩ ra lời nàng nói là có ý gì.
Hàn Phỉ thấp giọng nói: "Tiền bối, che giấu chuyện này giúp ta được không?"
Đằng Lão sâu sắc thở dài một hơi, nói: "Được rồi, dù ta không biết ngươi đã xảy ra chuyện gì, cũng không nhìn được mạch tượng, thế nhưng mặt ngươi rõ ràng có dấu hiệu mất máu quá nhiều, ngươi đã làm cái gì?"
Hàn Phỉ có chút uể oải nhắm mắt, nói: "Chẳng qua là mất đi hơn nửa huyết dịch."
Đằng Lão khiếp sợ một hồi, mà lúc này Hác lão bản cũng mang theo Dần Phỉ đại sư lại đây. Đằng Lão vội vã lùi sang một bên, Dần Phỉ đại sư tiến lên, Hàn Phỉ thì thầm: "Các ngươi ra bên ngoài chờ một lát đi.."
Hác lão bản cùng Đằng Lão gật đầu, rời khỏi phòng.
"Tiếu Tiếu đâu.."
Dần Phỉ đại sư vốn là muốn cứng rắn không nói lời nào, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Hàn Phỉ suy yếu như thế, rốt cuộc không đành lòng, nói: "Giao cho Tử Linh gọi là Khôi Nam kia rồi, Tiểu Oa Nhi đặc biệt yêu thích hắn."
Hàn Phỉ cười cười, nói: "Khôi Nam là một người tốt."
Làm bạn một ngàn năm, Khôi Nam vẫn luôn yên lặng đứng sau lưng nàng. Nói hắn là cấp dưới, chẳng bằng nói là người rất quan trọng với nàng, mỗi một người nơi đây đối với Hàn Phỉ mà đều rất trọng yếu.
Dần Phỉ đại sư rên một tiếng, nói: "Đúng, người ở đây đều là người tốt, chỉ có ngươi là người xấu!"
Trong miệng Hàn Phỉ tràn đầy cay đắng, nàng biết rõ Dần Phỉ đại sư kỳ thực vẫn luôn biết rõ nàng đã làm cái gì, vì thế hiện tại mới tức giận như vậy.
"Thật xin lỗi."
Cuối cùng, Hàn Phỉ chỉ có thể nói ra một câu nói như vậy, giống như ngầm thừa nhận tất cả mọi chuyện.
Dần Phỉ đại sư lập tức liền nổ tung.
"Ta liền biết! Kẻ ngu ngốc như ngươi sẽ làm như vậy! Ngươi nói ngươi làm như vậy là sao? Hả?"
Dần Phỉ đại sư chống nạnh, tức đến nỗi dựng râu trừng mắt, trên thực tế, lúc ông nhìn thấy Hàn Phỉ suy yếu liền đoán được nàng đã làm gì, chính bởi vì biết rõ, cho nên mới tức giận như vậy, tức đến mức suốt chặng đường về không thèm để ý Hàn Phỉ, sợ mình vừa xuất hiện liền không nhịn được mà mở miệng trách cứ. Hiện tại bị Hàn Phỉ gọi đi qua, Dần Phỉ đại sư vốn không vui, thế nhưng rốt cuộc không chiến thắng nổi lòng thương yêu dành cho Hàn Phỉ, vẫn đến đây, thế nhưng vừa thấy dáng vẻ suy yếu của nàng, ông lại muốn tức giận.
"Thân thể hiện tại của ngươi tinh quý cỡ nào ngươi có biết hay không hả! Ta đã nói mấy trăm lần, nhất định phải biết quý trọng! Một khi mất đi lần này, ngươi sẽ không còn một cơ hội nào nữa, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi! Cũng là vật chứa cuối cùng! Mặc kệ linh hồn có cường đại đến đâu, cũng không chịu nổi ba lần bốn lượt dằn vặt như ngươi!"
Hàn Phỉ không phản bác, lẳng lặng nghe Dần Phỉ đại sư trách cứ.
Nói một lúc lâu, Dần Phỉ đại sư liền im miệng, cảm thấy hình như quở trách bệnh nhân như vậy là không tốt lắm.
"Bây giờ ngươi mất đi nhiều máu như vậy, ngay cả ta cũng rất khó giúp ngươi, thân thể ngươi không giống người bình thường, không thể chế tạo huyết dịch, chờ tự thân khôi phục, không tốn mấy năm là không thể nào, mà coi như có khôi phục cũng không thể lập tức giống như trước đây!"
Hàn Phỉ thấp giọng nói: "Ta biết rõ."
"Ngươi biết vậy tại sao còn.."
"Ta.. Không có cách nào khác."
Lúc đó Hàn Phỉ sao lại không biết mình đang làm gì, cùng với làm như vậy về sau sẽ mang đến hậu quả gì? Nàng đều biết rõ, chỉ là.. nàng vẫn cứ làm như vậy.
Dần Phỉ đại sư lập tức liền sững sờ ở tại chỗ, suy nghĩ kỹ một chút, cũng hiểu được ý tứ của Hàn Phỉ. Đúng vậy a, nếu như không phải là tình ý khó phân, sao có thể nguyện ý hi sinh lớn như vậy? Nói cho cùng, chẳng qua là khó thoát khỏi một chữ tình này mà thôi.
"Phỉ nha đầu, ngươi, cũng là một kẻ ngu ngốc a."
Cuối cùng, Dần Phỉ đại sư cảm thán một câu.
Hàn Phỉ cười khổ một tiếng, nói: "Ta biết rõ."
Biết rõ hắn là ma. Làm nhiều chuyện sai lầm như vậy. Nhưng lúc nhìn thấy hắn thống khổ, trái tim nàng sao có thể sắt đá không rung động. Vẫn bất chấp đi cứu hắn. Hàn Phỉ cũng không biết rằng, thì ra, tình cảm của nàng đối với hắn, đã sâu như vậy.
"Có điều tên tiểu tử kia coi như là có chút lương tâm, trên người hắn đều là vết thương, hẳn là lúc ngươi hôn mê vì để che chở ngươi mà chịu không ít quả đắng."
Trong lòng Hàn Phỉ run lên, có chút không khống chế được mà lo lắng.
Dần Phỉ đại sư ngó ngó sắc mặt nàng, lập tức liền biết hiện tại nàng đang suy nghĩ gì.