Người sửng sốt còn có Dần Phỉ đại sư, Tiểu Oa Nhi này tuy rất bám người, không thế nào từ chối người khác ôm ấp, thế nhưng trừ Hàn Phỉ thì đây là lần đầu tiên, bé con chủ động đưa tay đòi một người ôm, ngay cả Dần Phỉ đại sư cũng chưa từng được hưởng đãi ngộ đấy đâu! Chẳng lẽ đây chính là máu mủ tình thâm sao? Dù chưa từng thấy qua mặt, cũng sẽ có ràng buộc như thế.
Nhưng cuối cùng, Tần Triệt vẫn không đưa tay ôm con. Nhiều lần, Dần Phỉ đại sư đã nhìn thấy Tần Triệt hơi nâng tay lên, xiềng xích trên cổ tay còn vang lên âm thanh, có điều tiếng rung động kia lại đang nhắc nhở hắn, giờ khắc này hắn nguy hiểm đến cỡ nào, không có tư cách đụng vào bé con đến cỡ nào.
Dần Phỉ đại sư thoáng suy đoán một hồi, liền hiểu thâm ý trong đó, ông thở dài, nói: "Oa nhi nảy xem như trải qua không ít chuyện mới có thể bình an xuất sinh, ngươi thân làm cha, chẳng lẽ không muốn ôm nó sao? Tuy rằng ta rất muốn không cho ngươi ôm, hừ."
Dần Phỉ đại sư yêu thích Hàn Phỉ bao nhiêu, thì chán ghét Tần Triệt bấy nhiêu, lúc Hàn Phỉ mấp mé giữ cửa sinh tử, người làm chồng như hắn ngay cả bóng dáng cũng không thấy, còn chính bởi vì hắn là Ma loại, mới khiến Hàn Phỉ phải chịu nhiều thống khổ như vậy nữa. Vì thế đừng hy vọng Dần Phỉ đại sư có ấn tượng tốt gì với Tần Triệt, hiện tại không làm khó dễ hắn đã coi như ông có chút đạo đức nhân nghĩa rồi đấy.
Tần Triệt khi nghe thấy lời nói của Dần Phỉ đại sư, ánh mắt liền ảm đạm xuống, khàn khàn nói: "Là ta có lỗi với con bé."
Dần Phỉ đại sư rên một tiếng, nói: "Ngươi biết là tốt rồi! Hiện tại Phỉ nha đầu cũng không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại, haizzz."
Bé con nằm trong lòng Dần Phỉ đại sư mãi mà không được phụ thân ôm, khuôn mặt trắng trẻo non nớt trong nháy mắt liền tràn ngập oan ức, miệng bẹp bẹp, có vẻ rất nhanh sẽ khóc lên.
Dần Phỉ đại sư lập tức liền gấp: "Ôi chao, tiểu tổ tông của ta, con đừng có khóc! Đừng khóc nha!"
Thật sự không thể trách Dần Phỉ đại sư lại sốt sắng như vậy, nguyên nhân lớn nhất khiến Tiếu Tiếu được mẹ đặt cho cái tên này cũng là bởi vì bé con rất thích cười, không giống với một đứa nhỏ hơi chút là khóc lóc ỉ ôi chút nào, vì lẽ thế khiến cho người ta vô cùng yêu thích, nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu rằng bé sẽ không khóc. Thành thật mà nói.. một khi Tiếu Tiếu mà khóc lên, thì chuyện này quả thực chính là muốn trời long đất lở!
Từ khi sinh ra đến giờ, Tiếu Tiếu chỉ khóc một lần duy nhất, Dần Phỉ đại sư còn nhớ vô cùng rõ ràng, lần đó là bởi vì Hàn Phỉ đột nhiên té xỉu, lần đó là do thân thể Hàn Phỉ mệt mỏi quá độ, sau khi tỉnh lại cũng không có gì đáng ngại, nhưng lúc đó đã dọa sợ bé con, khuôn mặt nhỏ vốn đang tươi cười hớn hở lập tức liền mây đen dày đặc, sau một khắc liền 'oa' một tiếng khóc lên. Vừa khóc thì không làm sao mà dỗ nổi, bất luận Dần Phỉ đại sư dụ dỗ kiểu gì cũng không có một chút hiệu quả nào, bé con vẫn cương quyết khóc đến khi Hàn Phỉ tỉnh lại, lúc đó khuôn mặt nhỏ nhắn đã tràn đầy nước mắt, đôi mắt to tròn cũng sưng húp như hai trái đào, làm bọn họ đau lòng đến không chịu nổi. Tiểu oa nhi này còn bướng bỉnh hơn so với suy nghĩ của mọi người, đã không khóc thì thôi, vừa khóc liền không phải là việc nhỏ, vì thế Dần Phỉ đại sư vừa nhìn thấy dáng vẻ này của bé con, trong lòng liền hốt hoảng không thôi, hung ác quát Tần Triệt: "Mau mau đưa tay ôm con bé cho ta! Đây là khuê nữ của ngươi đấy!"
Dứt lời, còn đem Tiểu Oa Nhi nhét vào trong lòng Tần Triệt, hành động đột ngột làm hắn có chút thẫn thờ. Lúc thân thể nho nhỏ vô cùng mềm mại ấm áp dán vào trước ngực hắn, thân thể hắn run rẩy một hồi, suýt chút nữa liền không kịp phản ứng mà đánh rơi bé con.
Tiếu Tiếu vốn sắp khóc ư lập tức liền chuyển thái độ, một lần nữa nhếch môi, cười giòn tan, có vẻ đang rất vui thích, giống như đang được chơi trò gì thú vị lắm vậy, đôi mắt to cứ như vậy nhìn Tần Triệt không chớp mắt.
Lúc Tần Triệt bị đôi tinh khiết của bé con nhìn chăm chú, trái tim của hắn mạnh mẽ đập liên hồi, đây không phải là lần đầu tiên hắn làm cha, lúc tiểu quái vật sinh ra đời đều là hắn ở bên cạnh chăm bẵm, nhưng khi đó hắn cũng không hề cảm thấy hoang mang, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng tâm thế, thế nhưng hiện tại.. Hắn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Tần Triệt không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối diện với một đứa bé, chỉ biết ngây ngốc nhìn con gái đang cười hì hì đến là vui vẻ. Mà Tiểu Oa Nhi cũng cứ thế nhìn hắn chằm chằm, trong cặp mắt kia tựa hồ lóe lên một tia nghi hoặc, hình như.. phụ thân cũng không đáng sợ giống như lời ca ca nói nha!
"Y a y a.."
Tiểu Oa Nhi muốn nói chuyện, thế nhưng vừa mở miệng chỉ thốt ra được mấy tiếng vô nghĩa như thế, bé con không cam lòng lại y a y a vài tiếng, rốt cục tiếp nhận sự thật rằng bé không thể nói chuyện, lập tức cảm thấy không hài lòng. Bé con rất muốn hỏi phụ thân, ca ca của bé đâu..
Tần Triệt ngây ngẩn một lúc lâu mới chậm rãi dùng thêm lực đạo, ôm chặt lấy con gái trong lòng, mà Tiểu Oa Nhi lại càng không chút khách khí đưa tay ra, trực tiếp tóm lấy gương mặt Tần Triệt, dường như có vẻ rất hứng thú với hoa văn trên mặt hắn vậy, mà ban đầu Tần Triệt còn thoáng né tránh nhưng một lúc sau cũng mặc kệ con bé.
Ngược lại, Dần Phỉ đại sư lại cảm thấy một trận kinh hồn bạt vía, bất luận người đàn ông này có phải là cha của đứa bé hay không, thì thân phận của hắn đã rành rành ra đấy! Đây chính là Đại Ma Vương a! Chỉ cần ném ra bên ngoài đều có thể hù chết người! Thế mà bé con lại không biết trời đâu đất đâu, vừa cười vui vẻ, vừa mở to đôi mắt trong veo nhìn Tần Triệt, dường như đang nhìn xem phụ thân có tức giận hay không, bé con thất thông minh, thấy Tần Triệt không phản kháng mới chơi đến càng thêm hứng thú. Nếu không phải là Dần Phỉ đại sư nhìn không nổi nữa, chủ động kéo bé con xuống, nói không chừng oa nhi này sẽ còn làm ra chuyện càng thêm quá đáng hơn a.
Bé con bị kéo đi liền kêu ai da kháng nghị, có chút lòng không cam tình không nguyện bị Dần Phỉ đại sư ôm vào trong ngực mang đi. Tần Triệt còn duy trì tư thế ôm bé vừa rồi, cứng ngắc bất động, rất lâu sau đó, hắn mới thở dài một hơi não nề, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ.
Rất nhanh, đoàn người đã đến Vũ Châu thành. Lúc Dần Phỉ đại sư cùng Nguyên Bảo nhìn thấy tòa thanh kiên cường, uy vũ, thậm chí còn có chút xấu xí này, cũng bị khiếp sợ một lúc lâu. Dần Phỉ đại sư tự xưng là đã đi nhiều nơi, chứng kiến nhiều chuyện lạ trên đời, cũng chưa từng thấy một thành trì nào như vậy, trong lúc nhất thời lại cảm thấy có phải kiến thức của mình quá nông cạn hay không, liệu có phải bản thân đã tách biệt với thế gian quá lâu?
Hác lão bản đã chuẩn bị tốt mọi thứ để nghênh tiếp bọn họ, gần như lúc bọn họ vừa đến liền tự mình ra đón.
Khôi Nam tiến lên trước, ngăn lời Hác lão bản, nói: "Trở về rồi lại nói, ở đây nhiều người miệng tạp."
Hác lão bản gật đầu, ngay lập tức cho người mở cửa thành, để cho tất cả mọi người tiến vào.
Đối với Dần Phỉ đại sư, Hác lão bản đã sớm nhận được tin tức, nàng cũng không phải chưa từng nghe danh của ông giống như Hàn Phỉ, lúc biết tin, nàng cũng tương đối khiếp sợ! Đây chính là Dần Phỉ đại sư đại danh đỉnh đỉnh đấy! Là đại sư có thể đoán thiên mệnh trong truyền thuyết a! Nhân vật hiển hách như thể cư nhiên lại một lão gia hỏa đang ôm một đứa bé trêu đùa, đây chính là Dần Phỉ đại sư sao?
Hác lão bản cảm thấy đầu có chút thiếu dưỡng khí, quả nhiên là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!
Đối với việc mỗi lần Hàn Phỉ ra ngoài đều có thể mang về một vài đại nhân vật như vậy, Hác lão bản dần dần đã thành thói quen, hiện tại trong Vũ Châu thành, tụ tập bao nhiêu nhân vật có thể làm người khiếp sợ rồi, tùy tiện đi ra một người cũng có thể làm cho trời long đất lở a.