Lúc sắp đến mục đích, Hàn Phỉ quyết định trước tiên ghé vào trong một cái trấn bổ sung thêm đồ dùng cần thiết.
Tranh thủ lúc nhàn hạ, Dần Phỉ đại sư còn hiếu kỳ hỏi một câu: "Phỉ nha đầu, ngài đây là muốn đi đâu?"
Sắc mặt Hàn Phỉ hơi cứng lại, hé miệng nói: "Đi đến một chốn cũ."
Dần Phỉ đại sư càng thêm hiếu kỳ: "Là nơi nào? Nơi đây là biên giới, trước không có nhà sau chẳng có thôn, còn có thể có cái gì?"
"Có, một nơi rất trọng yếu."
Lúc Hàn Phỉ nói ra câu này, sắc mặt còn mang theo một tia hoài niệm.
Dần Phỉ đại sư thấy Hàn Phỉ dường như không muốn trả lời, đành nuốt lại những lời định hỏi vào trong bụng.
Hàn Phỉ xoay người, thay xong y phục cho Tiếu Tiếu, nàng trao bé con lại cho Dần Phỉ đại sư, nói: "Đại sư, xin phiền ngài chăm sóc Tiếu Tiếu một quãng thời gian."
Dần Phỉ đại sư lập tức liền hiểu ý tứ của Hàn Phỉ, kinh hãi đến biến sắc nói: "Ngài muốn đi đâu?"
"Tiếu Tiếu còn quá nhỏ, chỗ đó không thích hợp cho con bé ở lại."
"Ngài còn dự định đi một mình sao?"
Hàn Phỉ gật đầu.
Dần Phỉ đại sư lập tức lộ ra vẻ không đồng ý, nói: "Không được! Quá nguy hiểm! Ngài không thể đơn độc hành động!"
Hàn Phỉ thở dài, trầm thấp nói: "Mang Tiếu Tiếu đi theo mới thật sự là nguy hiểm, con bé còn quá nhỏ, ta sợ mình nhất thời không thể để tâm liền sẽ xảy ra sai lầm."
Dần Phỉ đại sư há há miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng đành thở dài, nói: "Ngài muốn đi thì đi thôi, nhưng nhớ kỹ, nhất định phải cẩn thận nhiều hơn! Vạn sự đều không thể chủ quan!"
Hàn Phỉ nghe Dần Phỉ đại sư thân thiết lải nhải, không nhịn được lộ ra nụ cười, nói: "Ta biết rồi, không có chuyện gì đâu."
Thấy Hàn Phỉ còn chưa ý thức được ý tứ chân chính của mình, Dần Phỉ đại sư có chút gấp, nói: "Hàn Phỉ, ta đang nói rất nghiêm túc, gần đây ta có xem cho ngài một quẻ, khoảng thời gian này ngài sẽ có một đại kiếp nạn, có chống đỡ được hay không còn khó nói, còn kèm theo họa sát thân, vì thế ta mới không muốn ngài đơn độc hành động."
Nghe thấy Dần Phỉ đại sư nói như vậy, Hàn Phỉ cũng không cảm thấy nghi ngờ chút nào, năng lực đoán mệnh của Dần Phỉ đại sư là hạng nhất, đã nói như vậy liền nhất định là có dấu hiệu. Nhưng cho dù là như vậy, Hàn Phỉ vẫn không thể không đi đến nơi đó, có một số việc, nàng nhất định phải biết rõ.
"Ta biết rồi, đại sư."
Chỉnh trang tốt mọi thứ, Hàn Phỉ lại một lần nữa ôm lấy Tiếu Tiếu, nhìn bé con mềm mại trong lồng ngực, Hàn Phỉ cảm thấy trái tim mình cũng mềm mại theo, thân là người mẹ, thiên tính khiến Hàn Phỉ gần như không thể chống cự mà đương nhiên tiếp thu đứa bé này.
"Tiếu Tiếu, con phải ngoan ngoãn nghe lời, chờ mẹ trở về nhé."
Tiểu công chúa dường như nghe hiểu lời Hàn Phỉ nói, quay về phía Hàn Phỉ phun ra một bong bóng nhỏ coi như là đáp lại, bong bóng lập tức vỡ làm mặt con bé dính đầy nước miếng.
Hàn Phỉ bị hành động này chọc cười, đưa tay cọ cọ khuôn mặt tròn vo của bé con, nói: "Nhớ phải nghe lời đại sư, đừng có nghịch ngợm gây sự, biết không?"
Tiểu công chúa nhìn Hàn Phỉ khanh khách cười, nhìn cực kỳ đáng yêu, làm cho Dần Phỉ đại sư đứng một bên nhìn cũng cảm thấy ấm áp, hận không thể dâng tất cả những thứ tốt nhất mình có cho bé con.
Hôm saum nhất định Hàn Phỉ sẽ lên đường, cuối cùng nàng lại một lần nữa gửi gắm Tiếu Tiếu cho Dần Phỉ đại sư cùng Nguyên Bảo trông coi. Sáng hôm sau Hàn Phỉ một mình rời khỏi khách sạn. Mà mục đích của Hàn Phỉ cũng rất rõ ràng, đó chính là rừng rậm Vô Tận.
Đoạn hành trình này cũng không gần, Hàn Phỉ có chút không yên lòng cho đại sư cùng Tiếu Tiếu ở khách sạn, vì muốn quay về sớm một chút, Hàn Phỉ gần như đi cả ngày lẫn đêm về phía rừng rậm.
Ngay đêm đó, lúc ngủ ngoài trời, Hàn Phỉ trực tiếp nhảy lên một cành cây cao, tìm một chỗ thoải mái nằm xuống, lấy cánh tay làm gối, hướng mắt nhìn bầu trời đầy sao trên cao, dù giờ khắc này thân thể nàng rất mệt mỏi, thế nhưng tinh thần lại rất phấn khởi, vì thế trong lúc nhất thời cũng không ngủ được. Nhất là nghĩ đến chuyện sắp phải đối mặt, Hàn Phỉ liền cảm thấy vô cùng mệt mỏi, Tần Triệt là ma, lúc trong đầu nghĩ tới câu nói này, Hàn Phỉ lập tức run rẩy một hồi.
Ma. Đã từng là thứ nàng liều mạng xua đuổi. Năm đó, chính là do tổng hệ thống phái tới ngăn cản cùng trừng phạt nàng, thế nhưng bây giờ nhìn lại cũng không giống như vậy. Ma Thân chính là thứ Tần Triệt luôn một mực ẩn giấu sao? Vậy có nghĩa là hắn rời đi là vì muốn che giấu thân phận này sao? Trực giác nói cho Hàn Phỉ biết, sự tình không hề đơn giản như vậy, thế nhưng nàng lại không thể nghĩ ra được, chuyện này liên lụy tới quá nhiều cửa ải, giống như một đống tơ vò rối rắm.
Ngay lúc Hàn Phỉ đang đau đầu suy nghĩ, lại nghe thấy một ít tiếng nói chuyện. Tiếng nói chuyện bị ép tới rất thấp, nhưng thính lực của Hàn Phỉ rất tốt, nàng vẫn nghe rõ từng lời.
"Tìm thấy chưa?"
"Không, sẽ không đơn giản như vậy."
"Thời gian của chúng ta không còn nhiều, nếu không kịp, chúng ta đều phải chết!"
"Ngươi gấp cũng vô dụng, thứ này vốn chính là dựa vào vận khí, ông trời không cho ngươi tìm thấy thì ngươi sẽ không tìm được."
"Ngươi nói đơn giản quá nhỉ, vậy ngươi còn theo tới làm cái gì? Cho đủ nhân số à?"
"Hừ, ngươi quản được ta chắc!"
"Được rồi, mỗi người bớt tranh cãi đi một tí, đừng ầm ĩ nữa, nghỉ ngơi trước đi, đợi trời sáng còn phải tiếp tục chạy đi."
"Ngủ, ngủ."
Sau đó tiếng nói chuyện thì thầm liền biến mất.
Hàn Phỉ vươn mình, ngồi trên cành cây, nhìn ra phía khoảnh rừng phái xa xuất hiện ánh lửa, có mấy người trẻ tuổi mặc y phục hiệp khách đang ngồi quây xung quanh đống củi đang cháy.
"Có gì mà phải lo đâu, trước sau gì tên Tinh Linh kia cũng chạy không thoát, chúng ta nhiều người như vậy, còn sợ gì!"
Hàn Phỉ kinh ngạc phát hiện một giọng nữ nhân lanh lảnh, trong một đám nam nhân thế mà lại có một nữ anh hùng a. Hàn Phỉ vốn cũng không muốn quấy nhiễu những người này, hai bên không liên quan tới nhau là tốt nhất, chỉ là ở một nơi hoang vu như thế này còn có người xuất hiện ngược lại là hơi kinh ngạc.
"Có điều rừng rậm Vô Tận này thật sự nguy hiểm như trong truyền thuyết sao?"
"Ha, ngươi không cần nói, truyền thuyết về rừng rậm Vô Tận này ngược lại là rất nhiều, có điều vẫn đúng là không có sự kiện cụ thể nào cả."
"Ta nhớ mấy năm trước, tựa hồ có một nhóm người rất lớn tập trung ở đây, thế nhưng cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì không rõ, chỉ là rừng rậm bị phóng hỏa thiêu hủy mất một nửa, sau đó Tinh Linh kia liền xuất hiện."
Nữ tử nghe xong lộ ra một nụ cười, nói: "Lần này, ta nhất định phải tự tay bắt lấy Tinh Linh kia, giao cho thành chủ! Vậy thì danh tiếng của cha ta có thể cứu vãn rồi!"
Nữ tử tựa hồ còn có xu thế hận không thể tiếp tục lục tìm ngay bây giờ.
Hàn Phỉ lại bị lời nói của bọn họ hấp dẫn. Rừng rậm Vô Tận bị thiêu hủy một nửa sao? Chuyện này xảy ra lúc nào? Trái tim Hàn Phỉ đập mạnh, nhất thời không chú ý, bàn tay đang túm cành cây hơi dùng lực, lập tức vang lên một tiếng kẽo kẹt. Nhất thời, đám người bên kia lập tức đứng lên, ánh mắt cùng nhìn về phía Hàn Phỉ.