"Ngươi bây giờ còn một cơ hội, ta có thể tha cho ngươi một mạng, chỉ cần ngươi giao ra Ngọc Tỷ!"
Bách Lý Mân Tu cứ như vậy đứng ở nơi đó, cặp mắt màu đỏ yêu diễm càng thêm dễ thấy, gương mặt vốn ôn hòa trở nên khiếp người, thậm chí còn mang theo từng tia tà khí, nhìn nhiều sẽ cảm thấy cả người run rẩy. Nhất là, cặp mắt kia thỉnh thoảng, còn sẽ xuất hiện 2 tròng mắt.
"Nếu ngươi muốn, thì tới đây mà lấy. Chỉ cần ngươi có thể cầm được nó."
Việt Vương bị khiêu khích như thế liền không thể nhịn được nữa, trực tiếp cả giận nói: "Đều lên cho ta! Gϊếŧ hắn!"
Vừa dứt lời, tất cả nhân mã cùng xông về phía Bách Lý Mân Tu, Hoa Phi ở một bên sớm đã sợ đến hoa dung thất sắc, hét lên một tiếng: "Hoàng Thượng!"
Nhưng, chuyện xảy ra tiếp theo đã khiến Hoa Phi cả đời này cũng không quên được, thậm chí còn trở thành ác mộng suốt quãng đời còn lại của nàng ta. Bách Lý Mân Tu đứng ở chính giữa bị tất cả mọi người vây quanh, bỗng chốc trở thành một cỗ máy gϊếŧ người. Trên tay hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh kiếm, kiếm hiện ra sắc đỏ, giống như vừa được tắm máu vậy, mà mỗi lần thanh kiếm ấy vung lên, tất cả những người xung quanh lập tức bị cắt thành từng đoạn, chân dứt tay gãy nằm la liệt trên nền đất, mà máu tươi, cũng đã thấm đẫm từng tấc trên nền nhà.
Cả người Hoa Phi lạnh lẽo như ở trong hầm băng, máu cũng giống như ngừng chảy, nàng ta muốn nhắm mắt lại, để khỏi phải chứng kiến tình cảnh này, thế nhưng nàng ta lại không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn, mỗi một chi tiết nhỏ đều bị phóng to đến cực hạn, sau đó ghi nhớ thật kĩ trong đầu. Người kia, căn bản không phải vị đế vương nàng ta biết. Hắn, chính là một tên đao phủ! Không có một thi thể nào hoàn chỉnh, toàn bộ đều bị cắt đứt lìa, đầu, thân thể, tay, chân, nằm la liệt trên nền đất, mùi máu tanh nồng đậm xông vào mũi, muốn ngăn cũng không ngăn được.
Bụng Hoa Phi cuộn trào mãnh liệt, lập tức liền nôn ra, một cái đầu người lăn lại va vào chân nàng ta, cặp mắt trợn ngược vẫn còn tràn đầy vẻ kinh sợ trước khi chết, giống như không cách nào tiếp nhận việc mình đã chết vậy.
"A a a a a!"
Hoa Phi kêu thảm một tiếng, giơ chân đá văng cái đầu kia ra, nôn càng thêm lợi hại, giống như là muốn nôn ra cả ruột gan của mình vậy. Mãi đến tận lúc một cái khăn tay sạch sẽ đước đưa tới trước mặt.
"Ngươi tên là gì, sợ đến thế sao?"
Thân thể Hoa Phi co lại.
"Trẫm sẽ không gϊếŧ ngươi."
Hoa Phi lập tức muốn khóc lên, nàng ta lớn như vậy, nhưng chưa bao giờ chứng kiến tràng cảnh khốc liệt như vừa rồi. Giương mắt nhìn lại, đã không còn một ai đứng, tất cả mọi người đều ngã xuống, thậm chí còn không có một thi thể nào hoàn hảo, tay chân đứt đoạn, không nhận rõ ai là ai, mà trên thanh trường kiếm của Bách Lý Mân Tu, máu vẫn còn đang xuống tong tỏng, lúc này sắc đỏ trên thanh kiếm càng đậm hơn, giống như đã được uống no máu vậy.
"Ngươi, ngươi.." Hoa Phi sợ đến sắc mặt tái nhợt, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không thể nói được.
Bách Lý Mân Tu cười một tiếng, nói: "Làm sao thế? Đúng là bị hù dọa rồi à? Vừa rồi không phải là còn có dũng khí ngăn trước người trẫm, muốn chết cùng trẫm hay sao?"
Hoa Phi đã nói không ra lời.
Bách Lý Mân Tu động động tay, rũ rũ thanh kiếm kia, nói: "Yên tâm đi, những tiểu nhân này ta chẳng qua chỉ là xử lý một chút, nhiều lắm thì cũng ra tay hơi nặng mà thôi, thế nhưng muốn cướp đồ từ trong tay của ta cũng không dễ dàng a."
Ánh mắt Hoa Phi lướt qua Bách Lý Mân Tu, nhìn về phía sau hắn, nơi đó, thân thể Việt Vương đã không còn hoàn chỉnh, cơ hồ là bị cắt thành từng miếng, căn bản có chắp vá cũng không hoàn chỉnh. Hoa Phi liếc mắt nhìn, lập tức lại bắt đầu nôn mửa.
Bách Lý Mân Tu ngược lại là vô cùng kiên trì chờ nàng ta nôn xong.
"Được rồi, ngươi đi về nghỉ ngơi đi, ta cho người xử lý một chút."
Hoa Phi muốn đứng lên, thế nhưng nàng ta phát hiện chân đã mềm nhũn, căn bản không thể đứng lên nổi, nàng liều mạng muốn đứng lên, muốn rời khỏi nơi Địa Ngục trần gian này! Mãi đến tận lúc sau, Bách Lý Mânn Tu đưa tay đỡ lấy nàng ta, thanh âm yêu dị vang lên trên đỉnh đầu.
"Làm sao thế? Sao lại sợ thành bộ dáng này? Hay là.. ngươi cũng không muốn tới gần ta?"
Thân thể Hoa Phi lập tức liền cứng ngắc, nàng ta ngẩng đầu lên, liền đối diện với đôi mắt màu đỏ máu kia, trong đầu là một mảnh trắng xóa, chậm rãi nói: "Ngươi, ngươi là ai.."
"Ta là ai?"
"Không, ngươi không phải là Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sẽ không như vậy!"
Người có thể làm ra hành động ma quỷ này, không phải là Bách Lý Mân Tu!
Bách Lý Mân Tu nghe thấylời nói của Hoa Phi, bắt đầu cười lên ha hả.
"Ta là ai? Ngươi đang hỏi ta là ai sao? Ái phi, câu hỏi này của người rất ngu ngốc a, nếu ta không phải là Hoàng Thượng của ngươi, thì còn có thể là ai?"
Hoa Phi không thể thốt nên lời, thế nhưng ở trong lòng đã càng ngày càng chắc chắn, người trước mặt này, không phải là Hoàng Thượng!
Bách Lý Mân Tu nắm chặt cằm Hoa Phi, khiến cho nàng ta nhìn thấy mình. Hắn tựa hồ là đang thưởng thức vẻ sợ hãi trong đáy mắt Hoa Phi.
"Ngươi biết không? Ta còn có một cái tên."
"Cái gì?"
"Vân Hỏa."
Bách Lý Mân Tu nói xong câu đó, liền buông tay ra, mặc cho Hoa Phi trượt ngã trên mặt đất, mà hắn thì tự chỉnh lại y phục, chuẩn bị xoay người rời đi, thế nhưng Hoa Phi lập tức liền tóm lấy tay áo của hắn. Hoa Phi vốn là muốn bắt lấy hắn, sau đó chất vấn gì đó, thế nhưng ánh mắt của nàng lại nhìn về phía cánh tay của Bách Lý Mân Tu. Thì ra hành động lôi kéo vừa rồi, trực tiếp đã xốc tay áo của Bách Lý Mân Tu lên, khiến cánh tay trực tiếp lộ ra ngoài. Đôi mắt Hoa Phi lập tức đến phát ngốc. Chỉ thấy toàn bộ cánh kia đã biến thành màu đen, mơ hồ, còn có chút lân phiến loang lổ trên da, phát ra từng tia Ám Quang, từng sợi kinh mạch lại càng trực tiếp hiện ra màu đen bò dọc cánh tay. Cái này, quả thực không phải là cánh tay của loài người! Mà giống cánh tay quái vật hơn!
"Bị ngươi trông thấy rồi." Giọng nói nhàn nhạt của Bách Lý Mân Tu vang lên.
Hoa Phi nhẹ buông tay, cả người cũng ngồi sập xuống đất, mồ hôi lạnh đổ ra như tắm, trên trán cũng toát ra từng giọt mồ hôi to như hạt đậu.
"Ngươi, ngươi.."
"Ngươi làm vậy khiến ta rất khó xử, ta vốn còn muốn đối xử tốt với ngươi, hiện tại, ngươi nói xem ta phải làm sao bây giờ đây?"
Thời khắc này, nụ cười của Bách Lý Mân Tu không còn làm người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp, mà là tê cả da đầu.
"Không, không, van cầu ngươi, ta không nhìn thấy gì cả.."
Hoa Phi lập tức quỳ xuống, cả người bò về phía chân Bách Lý Mân Tu.
"Ngươi thật sự là quá hiếu kỳ."
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi.."
"Được rồi, trước tiên đứng lên đi."
Hoa Phi chậm rãi bò lên.
Sau một khắc, cổ nàng ta bị bóp chặt, cả người cũng bị nâng lên, cảm giác nghẹt thở cùng đau đớn lập tức liền xông tới, hai chân nàng ta liều mạng quẫy đạp giữa không trung.
"Thật sự là đáng tiếc, ngươi vốn còn có chút hữu dụng."
"Thả ra, buông tha.. Buông tha cho ta.."
"Làm sao có thể buông tha ngươi đây, ngươi đã trông thấy hình dáng thật của ta."
Một cánh tay khác của Bách Lý Mân Tu gỡ bỏ cổ áo của mình, chỉ thấy, bên dưới cần cổ là làn da đã trở nên đen kịt.
"Ta bây giờ còn là Bán Ma, có phải quá xấu xí hay không?"
Bàn tay Bách Lý Văn Tu, từng chút một nắm chặt. Mà thần tình trên mặt hắn, càng ngày càng vặn vẹo.
"Vĩnh biệt."