"Kẻ nào?"
"Nhanh lăn ra đây cho ta!"
"Bằng không đừng trách chúng ta không khách khí!"
Hàn Phỉ hồi thần, nhảy từ trên cây xuống, mà những người kia nhìn thấy một nữ nhân đẫy đà lại dùng một tư thế vô cùng nhẹ nhàng để nhảy xuống như vậy cũng bị kinh ngạc.
Hàn Phỉ lộ ra một nụ cười hiền lành, nói: "Thật không tiện, quấy rầy các ngươi rồi sao?"
Nữ tử nhíu nhíu mày, từ trên xuống dưới đánh giá Hàn Phỉ, nói: "Ngươi trốn trên cây nghe trộm chúng ta nói chuyện sao?"
Trong lòng Hàn Phỉ có chút không thích nữ tử mồm miệng khoa trương này, thật giống như một đại tiểu thư bị chiều sinh hư.
"Ta luôn ở trên cây nghỉ ngơi, cũng không cố ý nghe trộm các ngươi nói chuyện."
Một tên nam tử tiến lên một bước, nói: "Ngươi ở nơi này làm cái gì? Không biết nơi này rất nguy hiểm sao? Một cô nương gia đàng hoàng sao lại chạy tới đây?"
Hàn Phỉ đón đến, nói: "Ta tới nơi này để tìm người."
Trong lòng nữ tử kia lập tức căng thẳng nói: "Ngươi cũng tới tìm Tinh linh trong truyền thuyết kia sao?"
Hàn Phỉ kinh ngạc nói: "Tinh Linh là cái gì?"
Nữ tử lộ ra ý cười xem thường, nói: "Nhìn bộ dáng này của ngươi cũng không giống kẻ dám đuổi gϊếŧ Tinh linh, thức thời thì mau chóng rời đi, miễn cho mất mạng, chúng ta cũng sẽ không cứu ngươi."
Hàn Phỉ đột nhiên mất đi kiên nhẫn ứng phó với những người này, vẻ mặt nhàn nhạt nói: "Ta không cần người khác cứu."
"Khẩu khí thật là lớn!" Nữ tử châm chọc cãi lại.
Hàn Phỉ lùi về sau một bước, nói: "Không quấy nhiễu các vị thiếu hiệp nữa."
Dứt lời, Hàn Phỉ xoay người một lần nữa leo lên cây, vị trí cao hơn một chút so với trước đó, động tác vô cùng nhẹ nhàng lại một lần nữa làm cho đám người bị kinh ngạc tự hỏi, bọn họ cũng chưa chắc có thể bay lên cây nhẹ nhàng như vậy đâu! Huống chi là với hình thể thế kia, nhưng nữ nhân này tựa hồ hành động không có chút khó khăn nào.
Nữ tử mạnh mẽ trừng Hàn Phỉ đang ghé vào một chạc cây, đang một lần nữa nhắm mắt ngủ, nói: "Ngươi tốt nhất đừng có cầu xin chúng ta cứu ngươi! Chúng ta đi!"
Nữ tử này dường như là kẻ cầm đầu nhóm người, nàng ta ra lệnh một tiếng, những người khác đều theo lệnh rời đi.
Hàn Phỉ liếc bọn họ một chút, nở nụ cười, sau đó một đường bình an vô sự đến hừng đông. Lúc trời còn tờ mờ sáng, Hàn Phỉ đã đứng dậy, đến bên dòng suối nhỏ rửa mặt một hồi, tiện thể còn rửa chân, nước suối vậy mà có chút ấm áp, cũng không lạnh lẽo như nàng nghĩ, vì thế ngâm ngược lại là cũng thoải mái, nhất là mấy ngay nay Hàn Phỉ phải liên tục lên đường, chân cũng đau nhức không ngớt.
"Cầm Ca, đừng uống! Ngươi mau nhìn!"
La Cầm Ca vừa nuốt xuống ngụm nước trong miệng liền trực tiếp quay đầu, vừa vặn nhìn thấy bên kia Hàn Phỉ đang rửa chân, mà càng thêm đúng lúc là, nơi Hàn Phỉ đứng lại nằm trên đầu nguồn, mà chỗ nàng ta lại ở phía dưới, có thể tưởng tượng, nước mà nàng ta vừa nuốt xuống.. không phải là nước rửa chân của Hàn Phỉ sao!
Ngay sau đó, sắc mặt La Cầm Ca liền trắng bệch, cong người liền liều mạng nôn ra, thế nhưng nước cũng đã bị nàng ta uống vào đi, không làm sao phun ra được, thậm chí vừa rồi, bởi vì hơi khát, nàng ta đã uống nhiều thêm mấy ngụm!
La Cầm Ca đưa tay móc họng, thế nhưng làm sao cũng không thể nhổ ra, ánh mắt mấy người xung quanh nhìn nàng ta cũng mang đầy vẻ đồng tình. Cũng thật sự là.. quá buồn nôn a.
Ngay sau đó, một luồng nộ khí trực tiếp xông lên trán, La Cầm Ca không thể nghĩ được gì, liền trực tiếp rút bội kiếm bên hông, khí thế hung hăng xông về phía Hàn Phỉ.
"Ta muốn gϊếŧ ngươi!"
Hàn Phỉ đang thoải mái ngâm chân, cảm nhận được kiếm phong sắc bén phía sau, thế nhưng nàng không có chút nào hoang mang, linh xảo nghiêng đầu, tránh khỏi lợi kiếm đang đâm về nàng. Một kích không thành, La Cầm Ca càng thêm bạo nộ, bắt đầu sử dụng sát chiêu, cơn tức giận trong lòng làm nàng ta đã quên bản thân đã từng nói sẽ không gϊếŧ người nhỏ yếu, vô tội, lúc này nàng ta hận không thể băm Hàn Phỉ thành tám mảnh.
Hàn Phỉ thấy nàng ta không buống tha tiếp tục tiến công liền có chút bất mãn, chớp đúng thời cơ, hai ngón trực tiếp liền kẹp được thanh kiếm, vững vàng ấn xuống.
La Cầm Ca giật nảy cả mình, nói: "Ngươi, ngươi biết võ công?"
Hàn Phỉ cau mày nói: "Cô nương hà tất phải hùng hổ dọa người như vậy, chắc là có hiểu nhầm gì đó rồi."
Hàn Phỉ thật sự không hiểu mình đã đắc tội đại tiểu thư này chỗ nào.
La Cầm Ca nghe thấy những lời này thì càng thêm tức giận, nói: "Hiểu nhầm? Không có hiểu nhầm, ta chính là muốn gϊếŧ ngươi!"
Hàn Phỉ thoáng quay đầu lại, liếc mắt nhìn vị trí mấy người khác đang chạy tới, đột nhiên hiểu ra gì đó, trên mặt lộ ra ý cười xấu hổ hiếm thấy, nói: "Thật sự là xin lỗi, ta không để ý, khụ khụ."
Hàn Phỉ nói mình cũng có chút lúng túng, nàng quả thực là không biết, cũng không thể chỉ trách nàng đúng không? Có điều cô nương này cũng không hẳn là uống phải nước rửa chân của nàng, chỗ này là suối nước chảy, sẽ không đến nỗi không sạch sẽ, thế nhưng trong lòng cũng có chút xấu hổ, vì thế cũng không trách được cô nương này tức giận như vậy.
"Ta xin lỗi ngươi, thật xin lỗi, cái kia, ta có thể bồi thường cho ngươi, chỉ cần ta làm được."
Hàn Phỉ nói rất chân tình thực lòng, thế nhưng thời khắc này, lọt vào trong mắt La Cầm Ca lại mang theo ý tứ cười nhạo, căn bản cũng không thèm nói nữa, trực tiếp giơ kiếm xông tới, sắc bén chém về phía Hàn Phỉ.
Bởi vì Hàn Phỉ có chút chột dạ, cũng không chủ động công kích, mà luôn tránh né, còn nỗ lực giải thích một chút.
"Cô nương, thật sự là hiểu nhầm, ngươi trước tiên tỉnh táo lại đi đã, chúng ta có gì thì từ từ nói!"
"Ai thèm nói chuyện với bà béo nhà ngươi! Nạp mạng cho ta!"
Người ba lần bốn lượt không nghe thấy bất kỳ lời giải thích nào, không phân phải trái đúng sai mà đánh tới như thế, đến người đất cũng có ba phần tính nết nha! Hàn Phỉ lại càng trực tiếp đá bay thanh kiếm của La Cầm Ca.
La Cầm Ca hai tay trống rỗng, sắc mặt tràn đầy vẻ khó thể tin, kiếm của mình bị đá đi dễ dàng như vậy sao?
La Cầm Ca cũng không ngốc, lập tức liền lấy lại mấy phần tỉnh táo, sâu sắc liếc mắt nhìn Hàn Phỉ, nói: "Ngươi đến cùng là ai?"
Hàn Phỉ thở ra một hơi, nói: "Ngươi rốt cục cũng chịu nghe ta nói rồi a."
La Cầm Ca siết chặt nắm đấm, nói: "Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Hàn Phỉ rất bất đắc dĩ, nói: "Cô nương, ta đã xin lỗi, ngươi còn muốn thế nào?"
La Cầm Ca vừa định mở miệng truy cứu, thế nhưng đồng bạn bên kia đã truyền đến tiếng hô.
"Mau nhìn! Là Tinh Linh! Thật sự là Tinh Linh!"
"Tinh Linh thật sự tồn tại a! Tồn tại a!"
"Nhanh đi bắt, đừng để cho nó chạy!"
Hàn Phỉ cùng La Cầm Ca đồng thời nhìn sang, chỉ thấy ở rừng cây đối diện con suối, có một bóng người chợt lóe lên, mà dưới chân, còn kéo theo một cái rễ cây dài.
Sắc mặt La Cầm Ca vui vẻ, lập tức cũng không cố giáo huấn Hàn Phỉ, hô to: "Nhanh! Chúng ta mau đuổi theo a! Không thể để cho nó chạy!"
Dứt lời, đám người lập tức liều mạng muốn xông tới, thế nhưng một bóng người đã hành động nhanh hơn bọn họ.