Cho dù giờ khắc này Hoa Phi không còn kiều diễm rung động lòng người như trước kia, nhưng cũng không phải là người mà những nữ tử tầm thường có thể so sánh, khí chất sáng trọng quanh thân nàng ta vẫn đủ làm người khác thèm nhỏ nước dãi. Cho nên khi ánh mắt đầy vẻ tham lam, thèm thuồng của nam nhân chiếu rọi trên người Hoa Phi, Hoa Phi cảm thấy ghê tởm đến mức buồn nôn.
"Dù nói thế nào thì Việt Vương các hạ xông vào cung lúc này cũng không quá thỏa đáng đi! Đây chính là tẩm cung của Hoàng Thượng! Nếu truyền ra ngoài, sợ là sẽ có những lời nói không dễ nghe đâu!"
Nam nhân được gọi là Việt Vương bắt đầu cười ha hả, xem thường nói: "Hiện tại có ai mà không biết vị đệ đệ Hoàng đế của ta bị bệnh không dậy nổi, ngươi xem hắn đi, cho dù là lúc này, cũng vẫn chưa tỉnh lại, hoàng vị giao cho người như vậy, là bất hạnh của Vân Hỏa chúng ta!"
Hoa Phi nghiến răng nghiến lợi nói: "Có bất hạnh hay không thì đây đều là ý chỉ của Tiên Hoàng! Hoàng thượng là người do Tiên Hoàng tự mình chọn lựa ra!"
Tiếng cười của Việt Vương càng lớn hơn, nói: "Ngươi nói là Tiên Hoàng? Phụ hoàng đã sớm chết, hiện tại lời ông ấy nói không tính! Ngươi biết ai nói mới tính không?"
"Ai?"
"Lời ta nói mới tính!"
Dứt lời, Việt Vương rút bội kiếm bên hông ra, lưỡi kiếm sắc bén nhắm thẳng vào Bách Lý Mân Tu đang nằm trên giường.
"Hắn đã ngồi trên hoàng vị đủ lâu! Hiện tại người bên ngoài đều đang nhìn Vân Hỏa chằm chằm, mỗi kẻ muốn xông lên cắn xé xuống một miếng thịt, nước không thể một ngày không có vua, nếu Bách Lý Mân Tu đã không thể bảo vệ giang sơn của Phụ hoàng, thì nên rút lui thì hơn!"
Đồng tử của Hoa Phi co rụt lại, lớn tiếng nói: "Ngươi đây là đại nghịch bất đạo đấy! Có ai không? Người đâu, tới đây mau! Có người muốn mưu hại Hoàng Thượng!"
Tiếng kêu của Hoa Phi tiếng càng lúc càng vang dội, nhưng bất ngờ là không có một ai xông vào, bên ngoài lặng lẽ như tờ, đến một bóng người cũng không có, mà Việt Vương cứ như vậy vẫn ung dung tùy ý nhìn Hoa Phi gào thét, tựa hồ là không lo lắng chút nào về việc Hoa Phi la lên sẽ đưa thị vệ tới.
"Vô dụng thôi, người bên ngoài đã bị bộ hạ của ta giam giữ, sẽ không có người tới cứu các ngươi."
Hoa Phi hung tợn nói: "Ngươi thực sự không sợ người trong thiên hạ chế nhạo sao?"
"Thắng là vua, ta quản người khác nói làm gì! Mỹ nhân, ngươi tốt nhất là nhanh chóng tránh ra, đao kiếm không có mắt, làm ngươi bị thương thì không hay đâu!"
Hoa Phi khẽ cắn răng, nhìn Bách Lý Mân Tu đang hôn mê trên giường, sắc mặt lóe lên một vệt bi ai, nhưng vẫn việc nghĩa chẳng từ nan xông tới, ghé vào trên người Bách Lý Mân, nói: "Ngươi muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ! Ta là phi tử của Hoàng Thượng, nguyện theo ngài ấy mà đi!"
Việt Vương thoáng kinh ngạc một hồi, hiển nhiên không nghĩ tới trong hậu cung còn có một người phụ nữ kiên trinh như thế.
"Ngươi đối với hắn như vậy, hắn có biết không? Ta lại nghe nói, trước đây vị đệ đệ này của ta vô cùng sủng hạnh một Yêu Nữ, còn trực tiếp lạnh nhạt ngươi, vậy mà ngươi vẫn trung thành như thế, đáng tiếc a đáng tiếc."
Hoa Phi lộ ra vẻ khó chịu, nói: "Không nhọc Việt Vương điện hạ lo lắng! Hoàng Thượng là vua một nước, ta tất nhiên là lý giải được!"
"Được, rất tốt, ngươi đã trung thành như vậy, thì ta sẽ tác thành cho ngươi, để các ngươi làm một đôi Khổ Mệnh Uyên Ương là được!"
Dứt lời, Việt Vương giơ kiếm trực tiếp xông lại, muốn một kiếm đâm thủng hai người kia. Mà Hoa Phi lại càng ôm thật chặt Bách Lý Mân Tu, sợ đến nhắm chặt mắt lại, chờ đợi cơn đau kéo tới.
Đúng lúc này, người vốn đang nằm ở trên giường, bị tất cả mọi người chắc chắn không hồi tỉnh lại mở choàng mắt ra, trong cặp mắt đó còn có một tia màu đỏ quỷ dị, còn mơ hồ phát ra Ám Quang. Sau một khắc, hắn đột nhiên đưa tay ra, một phát bắt được lợi kiếm đang xông tới trước mặt kia, lưỡi kiếm sắc bén trực tiếp cắt đứt lòng bàn tay hắn, máu tươi lập tức tràn ra, thấm ướt cả đệm giường. Nhưng, Bách Lý Mân Tu giống như không cảm giác được đau đớn vậy.
"Ngươi muốn hoàng vị này sao?" Thanh âm yêu dị xa lạ vang lên.
Hoa Phi đang ghé vào trên người Bách Lý Mân Tu vô cùng khiếp sợ, cảm thấy lồng ngực vốn còn nhịp tim đập của hắn đã không còn hập phồng lên xuống nữa, mà nhiệt độ quen thuộc, cũng từ từ trở nên lạnh lẽo.
Việt Vương nhìn đệ đệ của mình bất ngờ tỉnh lại, kinh hãi đến biến sắc, nói: "Sao ngươi còn có thể tỉnh lại?"
Bách Lý Mân Tu cười nói: "Thế nào, ngươi dám hạ độc trong đồ ăn của trẫm, thu mua phần lớn người trong hoàng cũng của trẫm, dĩ nhiên là không ngờ trẫm còn có thể tỉnh lại đúng không?"
Sắc mặt Việt Vương chìm xuống, tất cả những thứ này đã được an bài từ trước, hắn đã sớm muốn trở lại hoàng cung, hắn không muốn tiếp tục ở lại cái nơi chim không thèm ị kia nữa, vì để trở về, hắn đã lên không ít sách lược, trong đó bao gồm cả độc chết Bách Lý Mân Tu. Vốn là tâm bệnh, liền biến thành độc chết.
Việt Vương nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi đúng là mạng lớn a, độc cũng không thể gϊếŧ chết ngươi!"
Rõ ràng đã hạ liều lượng gấp mười lần! Lại còn có thể sống được! Độc không chết được hắn! Mệnh lại lớn như vậy sao?
Nào biết, Bách Lý Mân Tu nhẹ nhàng nói: "Không, ngươi đã thành công."
Việt Vương bất ngời: "Cái gì?"
Sau một khắc, Bách Lý Mân Tu không hề trả lời, bàn tay nắm lưỡi kiếm hơi dùng sức, chỉ nghe răng rắc một tiếng, kiếm đã bị bẻ gãy.
Việt Vương lập tức cứng ngắc, hai chân có chút run rẩy, cái này, đây còn là khí lực của con người sao? Kiếm này là dùng Liễu Thiết cứng rắn nhất để chế tạo đấy!
Máu tươi tí tách chảy, nhưng nhanh chóng ngừng lại, thậm chí vết thương trong lòng bàn tay hắn còn bắt đầu chậm rãi khép lại một cách quỷ dị.
Bách Lý Mân Tu vẫy vẫy tay, nói: "Đứng lên đi."
Hoa Phi vẫn nằm sấp trên người hắn chậm rãi bật người dậy, đầy mặt kinh ngạc nhìn Bách Lý Mân Tu, miệng lắp ba lắp bắp nói: "Hoàng, Hoàng Thượng, ngài, ngài đã tỉnh.."
Bách Lý Mân Tu 'ừ' một tiếng, nhẹ nhàng đẩy thân thể nàng ta ra, quỷ dị nói: "Ngươi thế mà rất si tình."
Hoa Phi nghe thấy câu nói này, lập tức sững sờ ở tại chỗ, thân thể bị Bách Lý Mân Tu đẩy ra cũng không kịp phản ứng, lúc này nàng ta chỉ chăm chăm nhìn vào cặp mắt của hắn, đỏ đến mức khiếp người. Đó là một đôi mắt.. căn bản không giống mắt của loài người.
Việt Vương nhìn người nên bị bệnh liệt giường, giờ khắc này lại hoàn hảo không chút tổn hại xuất hiện ở trước mặt, thậm chí trạng thái tinh thần còn rất tốt, trong lòng lập tức liền cảnh giác.
"Ngươi, muốn làm cái gì?"
Bách Lý Mân Tu khẽ cười một tiếng, nói: "Trẫm muốn làm cái gì? Vấn đề này trẫm cũng đang muốn hỏi ngươi, nếu ngươi muốn giang sơn này, vậy thì đến mà lấy!"
Vẻ ngông cuồng trong lời nói của hắn hoàn toàn khác với sự ôn hòa khiêm tốn trước đây, ngay cả Hoa Phi cũng cảm thấy nghi hoặc Hoàng Thượng trước mặt có còn là người nàng ta biết nữa không? Một Bách Lý Mân Tu kiêu căng đến thế, càng xa lạ đáng sợ hơn!
Việt Vương bị ngữ khí khiêu khích kia chọc giận, thế nhưng hắn vẫn không hành động lỗ mãng, mà hô to một tiếng: "Đều đi vào cho ta!"
Xoạt một tiếng. Cửa sổ cùng cửa chính lập tức bị phá tan, một đám người xông vào, trên tay ai cũng cầm đao kiếm sáng lóa. Nhìn một cái, số lượng vô cùng nhiều, hiển nhiên những người này đều là bộ hạ cua Việt Vương, mà cách làm hiện tại của hắn vô cùng đơn giản thô bạo, chính là bức thoái vị.
"Ta vốn là muốn cho ngươi thoải mái một chút, đệ đệ, nhưng ngươi thật sự là quá không nghe lời, ta không có cách nào, chỉ có thể làm như vậy."
Nói xong, Việt Vương trực tiếp lùi ra phía sau các bộ hạ của mình, hắn luôn luôn là một người cẩn thận, nhất là Bách Lý Mân Tu hiện tại làm hắn cảm thấy được nguy hiểm, hắn đường nhiên sẽ không cầm tính mạng của mình đi đánh cược.