Ngoài cửa đã có tỳ nữ đi vào bẩm báo Hoàng Thượng. Mà Hàn Phỉ nhìn thấy, bản thân trong gương, đã từ từ biến mất.
Đã đến giờ, thân ảnh nàng lại biến mất rồi.
Nguyên thân cũng dừng lại, ngực phập phồng kịch liệt, nàng ta thở hổn hển, ánh mắt liều mạng nhìn bốn phía, thế nhưng không tìm được bóng dáng Hàn Phỉ nữa.
"Ta biết ngươi đang ở đây, ta cũng biết ngươi sẽ nghe thấy! Ta sẽ không tin tưởng những lời ngươi vừa nói! Hiện tại thân thể này là của ta! Của một mình ta! Ngươi đừng có mơ! Sau này ngươi tốt nhất hãy rời khỏi hoàng cung! Vĩnh viễn ly khai nơi này, đừng tới gần ta! Bằng không, bằng không ta sẽ xóa sạch đứa bé này!"
Nguyên thân vừa nói, vừa chạm vào bụng mình, tựa hồ nàng ta ghét bỏ độ uy hiếp không đủ, trực tiếp cầm con dao găm nhỏ trên bàn, hướng mũi dao sắc nhọn vào bụng.
Thời khắc này, ánh mắt Hàn Phỉ trong nháy mắt liền biến đổi, mái tóc nàng tung bay, làn váy cũng bay lên, y phục trên người cũng bay phần phật.
Nguyên thân cảm giác được một trận âm lãnh từ lòng bàn chân dâng lên, thế nhưng nàng ta không dám động đậy, vẫn cứng đầu cầm dao găm, tựa hồ nàng ta không hề sợ hãi chút nào.
Hàn Phỉ vô cùng giận dữ, nàng có thể bị bất luận người nào hạ nhục, dù nói thế nào nàng đều có thể tiếp thu, thậm chí nhằm vào nàng, thương tổn nàng, nhưng tuyệt đối, không thể đụng vào con nàng!
Dưới chấp niệm mạnh mẽ cùng nộ khí, thân ảnh nàng vốn đã biến mất lại một lần nữa ngưng tự lại.
Mà khi nguyên thân nhìn thấy Hàn Phỉ, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi, đây hoàn toàn chính là hình dáng của ác quỷ, sát khí trong tròng mắt dường như đã ngưng tụ thành thực chất!
Chân của nguyên thân mềm nhũn, suýt nữa ngã chổng vó, nhưng nàng ta vẫn cố chấp chống cự, có điều thanh âm cũng không tiếp tục xem kiêu căng như vừa rồi nữa, mà gần như đã sắp khóc tới nơi.
"Ngươi, ngươi đừng lại đây, đừng tới đây a!"
Hàn Phỉ tiến lên một bước, nguyên thân bị dọa đến hai tay run rẩy, suýt nữa đã đâm dao găm vào trong bụng.
Bảo bảo trong bụng tựa hồ nhận ra được nguy hiểm, bắt đầu giằng co, trong nháy mắt, nguyên thân đau đến nỗi phải kêu thảm một tiếng, dao găm trong tay trực tiếp rơi trên mặt đất, mà chính nàng ta cũng trượt ngã trên mặt đất, ôm bụng liều mạng lăn lộn, cả khuôn mặt cũng vặn vẹo.
"Bảo bảo! Bảo bảo!"
Sát khí tràn ngập quanh thân Hàn Phỉ cũng bị nỗi lo lắng thay thế, nàng vội vã vồ tới, đưa tay chạm vào vòng bụng nhô cao kia, lần này, tay nàng rõ ràng cảm nhận được đứa bé chỉ cách có một tầng mỏng, Hàn Phỉ cảm động muốn khóc.
"Bảo bảo đừng khóc, đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con, nhất định là thế, ngoan."
Hàn Phỉ rất kiên nhẫn nhẹ nhàng vỗ về sinh mệnh nhỏ trong bụng, giờ khắc này, nàng vô cùng ôn nhu.
Nguyên thân ngẩng đầu lên, nhìn thấy tình cảnh như vậy, người phụ nữ kia giống như được độ lên một tầng quang huy nhàn nhạt, không còn dáng vẻ như ác quỷ vừa rồi nữa, giờ khắc này, nàng, giống như một người mẹ ôn nhu, đang nhẹ nhàng an ủi con mình, nguyên thân không thể không thừa nhận, nàng như vậy, thật đẹp.
Cảm giác tự ti của nàng ta vốn luôn bị đè nén lại một lần nữa phát tác, nguyên thân đột nhiên cảm giác thấy, dù cho giờ khắc này mình tiếp thu dung mạo xinh đẹp như vậy, nhưng nàng vẫn thua, thua trong tay một nữ nhân không biết từ đâu tới này.
Thua như vậy, đáng thương cỡ nào!
Nguyên thân không thể chấp nhận, nàng ta không chấp nhận được kết quả như vậy! Nàng ta mới là người thắng cuối cùng!
Ác niệm sản sinh gần như trong nháy mắt, mà ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân, tựa hồ có người đang vội chạy đến đây.
Nguyên thân đột nhiên dùng lực đẩy Hàn Phỉ ra, do Hàn Phỉ đang lo lắng an ủi hài tử không kịp chuẩn bị liền hứng trọn cú đẩy, lập tức ngã ngồi xuống đất, không đau, nhưng vẫn có chút không thoải mái.
Nguyên thân ôm bụng, bò đi vài bước, lại một lần nữa cầm lên dao găm, hướng về phía Hàn Phỉ hô: "Ngươi cút đi cho ta! Cút a! Nếu không ta sẽ giết đứa bé này!"
Đồng tử Hàn Phỉ co rụt lại, một giây sau, thân ảnh nàng biến mất tại chỗ, đợi đến khi xuất hiện lần nữa, tay nàng đã trực tiếp bóp lấy cổ nguyên thân, ép nàng ta nâng đầu lên.
"Ngươi nói lại lần nữa."
Giọng nói của Hàn Phỉ tràn đầy băng lãnh, giống như sau một khắc là có thể bóp nát cổ nàng ta.
Lần này, nguyên thân cũng không chịu thua, nói: "Ta chết, đứa bé này cũng sẽ chết, nếu ngươi không rời đi, ta lập tức sẽ khiến nó chết! Ngươi chỉ có thể nghe ta!"
"Ngươi!"
"Ta bỉ ổi thế đấy! Ta sẽ không tặng cho ngươi! Tất cả những thứ này ta đều sẽ không tặng cho ngươi!"
Nguyên thân vừa gào thét, vừa giơ cao tay lên, tựa hồ thực sự muốn đâm vào bụng mình.
Lồng ngực Hàn Phỉ bị nghẹt đến đau đớn, nàng bật thốt lên: "Ta đáp ứng ngươi!"
Nguyên thân thở hổn hển, lúc tiếng bước chân đến trước cửa, sắp đẩy cửa ra, nói: "Biến mất cho ta!"
Hàn Phỉ trầm mặc cúi đầu, thân ảnh chậm rãi trở nên trong suốt, lúc Bách Lý Mân Tu đi vào, nàng đã triệt để biến mất.
Mà nguyên thân cũng thở hổn hển, ném dao găm trong tay, oa một tiếng khóc lên.
Bách Lý Mân Tu lập tức sốt ruột, vội vã chạy tới, đỡ 'Hàn Phỉ' đang ngồi bệt trên đất lên, tràn đầy đau lòng hỏi: "Làm sao thế? Sao đang yên đang lành lại khóc?"
"Ô ô ô ô, ta, ta gặp ác mộng, mơ thấy bảo bảo trong bụng chết, ô ô ô.."
Sắc mặt Bách Lý Mân Tu cứng đờ, cúi đầu nhìn bụng 'Hàn Phỉ', ánh mắt lóe lên tâm tình rất phức tạp, nhưng vẫn nói: "Không có chuyện gì, chỉ là một giấc mơ mà thôi, sẽ không sao, ngoan, ta đỡ nàng lên giường."
Dứt lời, Bách Lý Văn Tu cẩn thận từng li từng tí một đỡ 'Hàn Phỉ' nằm lên giường, đắp kín mền cho nàng ra, lúc đang định đi tuyên ngự y tới xem một chút, bàn tay đã bị nắm lấy.
Bách Lý Mân Tu kinh ngạc quay đầu lại, đã nhìn thấy 'Hàn Phỉ' lộ ra khuôn mặt tái nhợt tràn ngập lo lắng cùng sợ hãi, đôi mắt ngập nước, nhìn vô cùng đáng thương, cũng dễ dàng khiến lòng người ta mềm đi.
"Chàng đừng đi có được không, ta sợ.."
Bách Lý Mân Tu trầm mặc một hồi.
Nguyên thân chưa từ bỏ ý định lại nói: "Đây không phải là hài tử của chúng ta sao? Chàng ở đây ta sẽ càng an tâm hơn, vừa rồi bụng ta đau quá."
Bách Lý Mân Tu thở dài một hơi, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ nói: "Được, ta ở lại với nàng, nhưng nàng phải để cho ngự y xem một chút, thân thể nàng bây giờ rất suy yếu."
Nguyên thân lập tức lộ ra nụ cười hạnh phúc, ôm lấy cánh tay Bách Lý Mân Tu, giống như nhặt được trân bảo cực lớn.
Hàn Phỉ vẫn tung bay ở giữa không trung, từ sau khi đáp ứng nguyên thân biến mất, nàng liền không thể thực thể hóa như vừa rồi nữa, nàng lại một lần nữa biến thành một quỷ hồn bình thường, chỉ có thể làm một kẻ bàng quan đứng nhìn mà thôi.
Hàn Phỉ siết chặt nắm tay, nhưng không có ai biết, nàng không thể dùng chuyện liên quan đến bảo bảo đi đánh cược, cái hố này nàng nhận, lúc nhìn nguyên thân nhu tình mật ý dán vào Tiểu Bạch, nộ khí trong đáy lòng Hàn Phỉ, lại từng chút một dâng lên.
Hàn Phỉ rất ít khi tức giận với ai, dù cho đối phương làm ra chuyện quá đáng, chỉ cần hậu quả không quá nghiêm trọng, nàng đều có thể nở nụ cười cho qua, thế nhưng thời khắc này, nàng đã thật sự nổi giận, tất cả hổ thẹn cùng chột dạ đối với nguyên thân đều biến mất không còn tăm hơi.