Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 740: Tìm kiếm thạch thất​



Hàn Phỉ sâu sắc liếc mắt nhìn nguyên thân, sau đó xoay người bay đi, nàng phải tìm cách khác.

Sau khi rời đi Hàn Phỉ bay khắp hoàng cung, liên tục tìm kiếm gian thạch thất đã biến mất kia, hiện tại con đường duy nhất chính là cái ao đen xì quái lạ đó, chỉ có tìm ra nó một lần nữa mới có thể có cách giải quyết tất cả mọi chuyện.

Có điều bất luận nàng lật tìm khắp hoàng cung ra sao, cũng không thể tìm được.

Hàn Phỉ ủ rũ ngồi trên núi giả, cúi đầu trầm tư.

"Ngươi đang tìm cái gì thế?"

Hàn Phỉ ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn thấy Kim Cát bay đến, gương mặt tràn đầy nghi hoặc dò hỏi nàng.

Hàn Phỉ không tự nhiên trả lời: "Không có gì."

Kim Cát rõ ràng là không tin, thân thể khổng lồ của nàng ta miễn cưỡng bay qua, chen vào bên cạnh Hàn Phỉ trên núi giả, dáng vẻ có chút buồn cười.

Hàn Phỉ không nhịn được nhếch môi, hỏi: "Ngươi chết như thế nào?"

Đối với Kim Cát, Hàn Phỉ luôn có chút thiện ý, một kẻ đã biến thành quỷ còn nguyện ý ra tay giúp người, so với nguyên thân còn đáng yêu hơn.

Kim Cát dửng dưng như không nói: "Ta quên mất rồi, ta chết đã lâu, hình như là bởi vì nói sai cái gì đó bị chủ nhân cho người ném vào trong giếng."

Hàn Phỉ ngẩn người, rõ ràng là chuyện vô cùng thê thảm, sao Kim Cát lại có thể nói một cách dửng dưng, nhẹ nhàng như thế?

Tựa hồ là nhìn thấy vẻ nghi hoặc trên mặt Hàn Phỉ, Kim Cát cười hai tiếng, nói: "Ngươi kinh ngạc như vậy làm cái gì? Ta cũng không để ý, chẳng lẽ ngươi còn muốn quản hộ ta sao?"

"Không, ta chỉ là.."

"Loại ma quỷ chết thê thảm giống chúng ta, rất khó đầu thai chuyển thế, vì thế mỗi ngày chúng ta tồn tại trên đời, liền sẽ từ từ quên đi kí ức lúc còn sống, ta còn tốt, miễn cưỡng vẫn nhớ được mình chết như thế nào, đến khi chúng ta quên hết tất thảy, liền đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ biến mất."

Giọng nói của Kim Cát hạ xuống. Mà Hàn Phỉ cũng kinh ngạc đến chấn động.

"Vì thế mọi người mới liều mạng nói chuyện, chính là hi vọng nói ra mọi chuyện xảy ra lúc còn sống, để tới lúc mình quên đi, còn có đồng bạn có thể nhớ tới, nếu như vậy, chúng ta vẫn có thể tồn tại nhiều hơn ngày."

Hàn Phỉ ngây ngốc hỏi: "Chúng ta lại.. dần dân quên đi?"

"Đúng, mãi đến tận cuối cùng, ngay cả bản thân mình cũng sẽ quên."

Hàn Phỉ lập tức đứng lên, sắc mặt sợ hãi, nói: "Không, ta không thể quên!"

Kim Cát ngẩng đầu lên, nói: "Đây là việc không thể khống chế, ngươi phải chấp nhận thôi."

"Không!"

Hàn Phỉ siết chặt tay, trong ánh mắt tràn đầy vẻ bướng bỉnh: "Không! Ta sẽ không chấp nhận! Ta không thể quên!"

Đối với nàng mà nói, thứ quan trọng nhất chính là phần ký ức xuyên việt ngàn năm, nàng không thể để nó biến mất, không thể nào!

Kim Cát cũng đứng lên, có chút thương hại nói: "Vô dụng thôi, ta biết rõ ngươi rất khó tiếp thu chuyện này, nhưng chúng ta không có cách nào, chúng ta chỉ có thể chấp nhận."

Hàn Phỉ hé miệng, hỏi: "Có thể giúp ta một chuyện không?"

"Chuyện gì?"

"Giúp ta tìm một chỗ."

"Nơi nào/"

"Một nơi.. rất thần bí."

Rất nhanh, Kim Cát nhiệt tình hiệu triệu tất cả cô hồn dã quỷ nàng có thể gọi tới một chỗ, nghe Hàn Phỉ tỉ mỉ miêu tả qua một lần, sau đó dồn dập phân ra các nơi đi tìm kiếm.

Trong lòng Hàn Phỉ có chút sốt ruột, nhưng vẫn rất cảm tạ đám ma quỷ nhiệt tình này, bản thân nàng cũng vùi đầu tích cực tìm kiếm. Ngay lúc mọi chuyện đang diễn ra, Hàn Phỉ liền đối mặt với một vấn đề. Không biết từ lúc nào, các góc trong cung đã đặt rất nhiều gương.

Những tấm gương này là mới được sắp đặt. Nghe nói là do hồng nhan họa thủy trong tẩm cung kia cầu xin Hoàng Thượng mà có.

Lúc Hàn Phỉ khi nghe thấy tin tức này lập tức liền hiểu được. Nguyên thân là đang cảnh cáo nàng.

Hàn Phỉ đã từng sẽ rời khỏi hoàng cung, thế nhưng nàng không hề đi.

Mà quỷ đến nửa đêm sẽ hiện thân trong gương, một khi nàng thân ảnh bị nhìn thấy, thì nguyên thân sẽ thương tổn đến bảo bảo.

Hàn Phỉ gần như ngay lập tức đã nghĩ rõ điểm này, nàng suýt chút nữa đã tức đến nỗi không thể khắc chế được sát ý, từ khi thành quỷ, Hàn Phỉ liền phát hiện mình còn dễ mất kiểm soát hơn so với ban đầu. Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, miễn cưỡng tỉnh táo lại.

Vào ban ngày, hoạt động của ma quỷ bị hạn chế, không thể tự do, thoải mái như buổi tối, hiện tại lại bố trí nhiều gương như vậy, ma quỷ sẽ không dám tùy ý đi lại, sợ bị người nhìn thấy, sẽ khiến Hoàng Thượng phái Thiên sư đến diệt trừ những này cô hồn dã quỷ như họ.

Vì thế đám quỷ hồn vốn nhiệt tình trợ giúp Hàn Phỉ tìm kiếm cũng không chịu hỗ trợ nữa, dù sao đây cũng là nguy cơ đến sự tồn vong của bản thân họ, Hàn Phỉ cũng có thể lý giải.

Cuối cùng người duy nhất còn kiên trì giúp nàng chỉ có Kim Cát, ờm, còn có vị tiểu thái giám kia nữa.

Tiểu thái giám gọi là Nguyên Bảo, ngược lại là một cái tên cát tường, chỉ là hắn luôn trầm mặc, vì thế thường bị xem nhẹ.

Ba quỷ hồn cứ như vậy trốn trốn tránh tránh bắt đầu tìm kiếm, khó khăn trong đó thật sự là quá nhiều, tìm đến nỗi Hàn Phỉ sắp tuyệt vọng đến nơi, làm sao cũng không tìm thấy nơi cần tìm được.

Hàn Phỉ ngồi ở trên tảng đá, lần đầu tiên cảm giác nhân sinh của mình quá u ám, nàng xưa nay chưa bao giờ gặp phải chuyện vướng tay vướng chân như thế, trước đây nàng chưa bao giờ sợ hãi tước bất kì khó khăn nào, thậm chí ngay cả đối đầu với tổng hệ thống nàng cũng chưa từng run sợ, nhưng điều này đều kiến lập dưới tình huống nàng còn sống! Hiện tại đã chết, cái gì cũng không làm được.

Trong lòng Hàn Phỉ tràn đầy cay đắng, lại càng đặc biệt nhớ Tần Triệt. Nếu như nàng chết thật, Tần Triệt sẽ thế nào? Sẽ như Tiểu Bạch, ôn nhu với một 'Hàn Phỉ' giả sao? Hay Tần Triệt sẽ nhận ra được, người đó vốn dĩ không phải là nàng?

Hàn Phỉ không biết, thậm chí còn không dám nghĩ tới, viền mắt đẫ có chút ướt át.

"Ta biết một chỗ." Một thanh âm từ phía sau vang lên.

Hàn Phỉ quay đầu lại, nhưng nhìn thấy Nguyên Bảo không biết xuất hiện ở sau lưng nàng từ lúc nào.

"Cái gì?"

"Ta biết một chỗ, một nơi rất thần kỳ."

Hàn Phỉ cười khổ một tiếng, nói: "Nguyên Bảo, ta muốn được yên tĩnh một mình."

Nàng cho rằng Nguyên Bảo chẳng qua là muốn an ủi nàng mà thôi. Nào biết Nguyên Bảo trực tiếp bay qua, cố chấp nắm lấy tay nàng, muốn đưa nàng đến một nơi nào đó thật.

"Ta biết một chỗ, ngươi đi theo ta."

Hàn Phỉ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là theo Nguyên Bảo bay đi.

Bọn họ rất mau bay đến một căn phòng, chỉ là cái phòng này rất kỳ quái, có dấu vết đã từng có người ở, thế nhưng hiện giờ vô cùng hoang vắng, toàn bộ khu nhà nhỏ có vẻ hoàn toàn không phù hợp với chốn Hòa Hoàng hoa lệ này.

"Tiểu Nguyên Bảo, ngươi mang ai tới đây thế?" Một thanh âm già nua từ trong phòng truyền tới.

Hàn Phỉ kinh ngạc nhìn sang.

"Ừm. Là một gương mặt lạ hoắc, vào đi."

Nguyên Bảo liền lôi Hàn Phỉ bay vào.

Đồ dùng trong nhà rất ít, chỉ bày một cái bàn cùng cái ghế, mà người đang nằm trên ghế thái sư kia là một lão nhân tóc trắng xóa, mặc một bộ bạch bào.

"Ồ. Sinh hồn? Thần khí?"

Lão giả lập tức ngồi bật dậy, trợn mắt nhìn chằm chằm Hàn Phỉ, nhìn đến nỗi lông tơ toàn thân Hàn Phỉ cũng dựng thẳng cả lên.

Tiểu Nguyên Bảo thì thuận theo đứng ở một bên, giữ chức bối cảnh.

Mà lão giả lúc này đang đi vòng quanh Hàn Phỉ nhìn kĩ một lần lại một lần, ánh mắt giống như đang thẩm tra một món thương phẩm vậy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv