Rất nhanh, cả phòng chỉ còn dư lại Hàn Phỉ cùng tiểu thái giám kia. Hàn Phỉ nhìn tiểu thái giám, lúc đang muốn rời đi, nàng nghe thấy tiểu thái giám đang thấp giọng nói chuyện.
"Ta nhìn thấy, Hoàng Thượng muốn thái y đổi thuốc dưỡng thai bằng thuốc phá thai cho nương nương uống, Hoàng Thượng không muốn đứa bé này xuất sinh, ta nhìn thấy.."
Hàn Phỉ miễn cưỡng ổn định bước chân đang muốn rời đi, nàng đột nhiên nghiêng đầu sang, nhìn tiểu thái giám. Tiểu thái giám giống như bị thất hồn, lặp đi lặp lại.
"Hoàng Thượng tự tay giết chết Long Tử của mình, Hoàng Thượng không muốn để cho nương nương sinh ra, Hoàng Thượng biến đổi rồi.."
Hàn Phỉ lập tức bay qua, lạnh lùng hỏi: "Ngươi đang nói cái gì?"
Tiểu thái giám không nói lời nào, toàn bộ đều trầm mặc xuống.
Hàn Phỉ giống như bị đả kích vô cùng lớn, nàng không thể đặt Tiểu Bạch cùng vị đế vương có thể tự tay giết chết hài tử của mình trong miệng tiểu thái giám ở cùng một chỗ.
Đối với Hàn Phỉ mà nói, Tiểu Bạch vĩnh viễn là nam nhân có gương mặ ôn nhu, ngữ khí bình tĩnh, dùng một cái từ để hình dung, đó chính là ánh mặt trời ấm áp, rực rỡ. Ở ngàn năm trước, Vân Hỏa tựa hồ chính là một tồn tại ấm áp như vậy.
Hàn Phỉ không biết xảy ra sai lầm ở chỗ nào, hiện tại Tiểu Bạch tựa hồ đã thay đổi, nhưng dù có thay đổi như thế nào đi nữa, Hàn Phỉ cũng không thể tin tưởng Tiểu Bạch sẽ làm ra chuyện như vậy.
Nhưng.. nếu là thật thì sao?
Hàn Phỉ nhớ lại khung cảnh trong thạch thất, cái ao đen xì quái dị, cùng với lời nói của Bách Lý Mân Tu.. Cùng với, việc nàng biến thành dáng vẻ hiện tại. Hàn Phỉ hỏi mình, là nàng thật sự không nhận ra được Tiểu Bạch biến đổi sao? Hay là nói, nàng đang từ chối thừa nhận sự thực này? Hàn Phỉ siết chặt nắm tay, cảm thấy trong lòng khó chịu chịu vô cùng.
Ban đêm. Hàn Phỉ bay vào trong tẩm cung.
Nguyên thân còn nằm ở trên giường ngủ, tựa hồ mơ thấy giấc mộng cực kỳ đẹp, khóe miệng còn có dịch thể óng ánh.
Hàn Phỉ nhìn vài lần liền thu hồi ánh mắt. Nàng đang ép buộc chính mình không để ý, bằng không nàng sẽ càng thêm mất bình tĩnh. Hàn Phỉ trôi về phía tấm gương, đứng ở đó, kiên trì chờ đợi.
Rất nhanh, trong gương vốn không hề có thứ gì từ từ xuất hiện một bóng người. Thân ảnh trong suốt dần dần ngưng tụ, chậm rãi xuất hiện khuôn mặt rõ ràng. Mà Hàn Phỉ, nhìn thấy bản thân trong gương, liền triệt để hóa đá. Đây là nàng. Đây mới thực sự là nàng. Không đúng, phải nói, đây là nàng ở thế giới hiện đại.
Hàn Phỉ sờ sờ mặt mình, vốn là khuôn mặt cực kỳ quen thuộc nay lại cảm thấy có chút xa lạ.
Trên người nàng vẫn mặc áo thun quần bò quen thuộc, bên ngoài còn mặc một cái áo blouse, tóc dài qua vai còn có chút xoăn nhẹ, trong đôi mắt to tràn ngập vẻ khiếp sợ. Nàng, biến thành chính mình.
"Thì ra ngươi lớn lên là bộ dạng này."
Trong khiếp sợ Hàn Phỉ căn bản không nghĩ tới phía sau lại có người tới gần, sau khi nghe thấy tiếng nói chuyện mới phục hồi tinh thần lại, xoay đầu, đã nhìn thấy nguyên thân đứng ở sau lưng nàng.
"Hàn Phỉ" lẳng lặng đứng ở đó, bụng đã càng rõ ràng, phồng lên, rất to.
"Dung mạo ngươi rất ưa nhìn." Nguyên thân còn nói một câu.
Hàn Phỉ không biết bây giờ nàng nói chuyện, nguyên thân có nghe thấy không, vì thế không mở miệng.
Nguyên thân đột nhiên nổi giận, nói: "Tại sao ngươi nắm giữ dung mạo xinh đẹp như vậy còn muốn xâm chiếm thân thể ta?"
Đối mặt với chất vấn như vậy, Hàn Phỉ bất đắc dĩ mở miệng: "Đây không phải là chuyện mà ta có thể khống chế."
Năm đó nàng cũng là bị mạnh mẽ kéo đến đây! Thế nhưng, Hàn Phỉ biết rõ, đây là mệnh trung chú định, ngàn năm trước sau khi nàng chết đi, liền nhất định sẽ trở về lần nữa, trọng sinh ở hiện đại chẳng qua là vì tránh né tổng hệ thống lục soát cùng đuổi tận giết tuyệt mà thôi, chỉ là nàng cũng không nghĩ tới sẽ dùng cách như vậy để một lần nữa trở về, Đào Bảo chính là một lỗ thủng mà nàng hay tổng hệ thống cũng không thể ngờ tới.
Hàn Phỉ đã rất lâu không nghĩ đến Đào Bảo, nó trở thành một tồn tại mà nàng luôn một mực lảng tránh.
Giờ khắc này đột nhiên nhớ lại, tâm tình của Hàn Phỉ lại trầm xuống.
"Ngươi gọi là gì vây?" Nguyên thân đột nhiên hỏi.
Hàn Phỉ ngẩng đầu lên, tựa hồ có hơi kinh ngạc nguyên thân có thể nghe thấy nàng nói chuyện.
"Hàn Phỉ."
"Ngươi cũng gọi là Hàn Phỉ?"
"Ừm."
Nguyên thân càng thêm phòng bị, nói: "Ngươi không phải là ta, ngươi nắm giữ dung mạo như vậy, ngươi nên thấy đủ!"
Hàn Phỉ kinh ngạc, tựa hồ cảm thấy nguyên thân tựa hồ quá phản ứng hơi thái quá, nói: "Cũng không phải là ta nguyện chiếm lĩnh thân thể ngươi."
Nguyên thân căn bản không nghe, lúc nhìn thấy trong gương xuất hiện bóng người, nàng liền hiểu rõ, đây nhất định là người vẫn xâm chiếm thân thể nàng, nhưng thời khắc này, tâm lí tự ti trong lòng nguyên thân cũng phát tác.
"Không phải là ngươi chủ động vậy chẳng lẽ còn có ai ép buộc ngươi sao? Ngươi thật là quá phận quá đáng!"
Hàn Phỉ cau mày, nhìn trong ánh mắt nguyên thân tràn ngập đố kỵ, tựa hồ lập tức hiểu rõ mọi chuyện. Bất luận nàng nói cái gì cũng đều sai, nguyên thân căn bản sẽ không tin tưởng, thậm chí còn cảm thấy nàng đang nói xạo, con người một khi mất đi món đồ tốt quá lâu, liền sẽ tóm chặt lấy, giữ không nổi sẽ đổi sang uy hiếp.
"Có phải bị ta nói trúng rồi không? Ngươi vẫn muốn giành thân thể này với ta chứ gì! Còn tất cả những gì ở hiện này nữa! Ngươi chính là tên trộm! Ngươi trộm đi thứ vốn thuộc về ta! Ta mới là Hàn Phỉ, ngươi không phải! Ngươi cái gì cũng không phải!"
Âm điệu của nguyên thân càng ngày càng cao, ngoài cửa đã có cung nữ gác đêm dò hỏi có chuyện gì.
Hàn Phỉ cũng có hỏa khí, nếu như nàng thoái nhượng thì chỉ đổi lấy việc người này càng thêm ương ngạnh, đã vậy thì không cần ẩn nhẫn nữa.
Hàn Phỉ cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi thực sự muốn thân thể mình sao?"
Nguyên thân trong lòng căng thẳng, nói: "Ngươi có ý gì?"
"Ngươi tỏng quá khứ ra sao, đã quên rồi sao? Ta cũng không phải là tự nguyện tiến vào thân thể này, nhưng nếu ngươi không có suy nghĩ tự từ bỏ sinh mệnh, ta sẽ thành công sao? Ngươi tựa hồ đã quên, ngươi đã từng có bộ dáng gì."
Nguyên thân há há mồm, nói không ra lời, cả mặt đều là vẻ sợ hãi.
Hàn Phỉ chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, nàng cũng không muốn hùng hổ dọa người, thế nhưng quá nhiều chuyện trộn lẫn một chỗ, không thể nhẫn nại.
"Ngươi, ngươi nói cái gì! Ngươi nói bậy! Đây đều là ngươi muốn cướp giật thân thể ta còn nói ra lời kích thích ta! Ngươi câm miệng!"
Dứt lời, nguyên thân liều mạng cầm đồ vật ném về phía Hàn Phỉ, nhưng toàn bộ đều xuyên qua bóng nàng, đập xuống đất, tạo ra tiếng vang rất lớn.
"Ăn trộm! Ngươi chính là ăn trộm! Ta sẽ không để ngươi ăn trộm thân thể ta lần nữa đâu! Tất cả những thứ này đều là của ta! Của ta!"
Biểu hiện của nguyên thân trở nên vặn vẹo, trong miệng la hét, giống như đang cố lừa mình dối người.
Hàn Phỉ thở dài một hơi, đột nhiên cảm thấy nguyên thân có chút đáng thương.
"Ngươi biết không, một ngươi tự xem nhẹ chính mình, thì chính là bi ai lớn nhất, ngươi chưa bao giờ yêu thích bản thân ngươi, cũng chưa bao giờ thử thay đổi, ngươi được chăng hay chớ, thậm chí lúc không chịu nổi liền từ bỏ sinh mệnh. Nếu như ngươi thật muốn là chính ngươi, vậy thì không nên phủ nhận dáng vẻ trước kia của bản thân."
"Ngươi câm miệng! Ta bảo ngươi câm miệng a!"
Hàn Phỉ cứ thế đứng ở nơi đó, vẻ mặt bình tĩnh nhìn nguyên thân không ngừng phát điên, nàng ta gần như ném tới tất cả những thứ có thể ném được.