Đêm hôm ấy, lúc Hàn Phỉ đang nghỉ ngơi thì bị lạnh tỉnh, ngay cả bản thân nàng cũng không hiểu ra sao, nàng đến lúc nào từng bị lạnh tỉnh chứ?
Lúc trước khi còn là bà mập nàng còn ngại nóng đến hoảng, làm sao hiện tại gầy đi lại yếu ớt như thế, Hàn Phỉ bắt đầu hoài niệm một thân thịt mỡ lần nữa.
Nhưng bị lạnh tỉnh, Hàn Phỉ cũng không ngủ lại được nữa, trên người nàng còn che kín ngoại bào của Tần Triệt, có điều người nên nằm ở bên cạnh lại không thấy đâu nữa, đồng thời cũng không thấy tiểu quái vật vẫn vùi ở bên cạnh nàng.
Hàn Phỉ nhíu nhíu mày, vén quần áo lên, lúc đứng dậy còn làm tỉnh Khôi Nam vẫn ngồi ở bên cạnh đang nhắm mắt dưỡng thần.
Hàn Phỉ dùng ánh mắt hỏi Khôi Nam có nhìn thấy Tần Triệt không.
Khôi Nam sững sờ, tựa hồ mới phản ứng được, Tần Triệt biến mất từ lúc nào? Sao hắn lại không có bất kỳ cảm giác gì?
Hàn Phỉ nhìn ánh mắt kinh ngạc của Khôi Nam cũng đoán được đối phương khẳng định cũng không biết, không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh tự mình tìm kiếm.
Ban đêm nhiệt độ càng thấp hơn, Hàn Phỉ cũng có thể cảm giác được trời đông giá rét đang từ từ tới gần, bên tai rất yên tĩnh, mọi người đi cả một ngày đường cũng đã rất mệt mỏi, vì thế giờ khắc này đều vây quanh đống lửa hoặc nằm hoặc ngồi ngủ, chỉ để lại người gác đêm vẫn còn thức.
Hàn Phỉ cẩn thận từng li từng tí một tìm kiếm vào vòng xung quanh cũng không thấy Tần Triệt cùng tiểu quái vật, trong lòng không tự chủ được bắt đầu lo lắng.
Bên tai tựa hồ có tiếng sột sột soạt soạt vang lên, thính lực của Hàn Phỉ hiện tại có thể tiếp thụ thanh âm ở khoảng cách rất xa, cho nên liền theo thanh âm đi tới. Đi hồi lâu, xuất hiện ở trước mắt nàng là một rừng trúc nhỏ, lá trúc khô héo, nhìn qua khá là âm u.
Hàn Phỉ trực tiếp liền đi đi vào, tách lá trúc ra, thanh âm kia càng ngày càng rõ ràng, nhưng khi chân nàng dẫm lên lá cây phát sinh tiếng kẽo kẹt, thanh âm kia liền biến mất, sau đó chính là một đạo nhân ảnh xuất hiện ở trước mặt, Hàn Phỉ híp mắt nhìn vài lần mới xác định đó là Tần Triệt.
Lúc này, hai tay Tần Triệt ôm tiểu quái vật, đứng ở trước mặt Hàn Phỉ, kinh ngạc nói: "Sao nàng lai tới đây?"
Hàn Phỉ dừng bước lại, nói: "Phải là ta hỏi chàng mới đúng chứ, tại sao chàng lại chạy tới nới xa như vậy?"
Tần Triệt liếc mắt nhìn tiểu quái vật trong lồng ngực, nói: "Tìm đồ ăn cho nó."
Hàn Phỉ há hốc mồm: "Tìm đồ ăn?"
Nàng vẫn luôn cho rằng tiểu quái vật không cần đồ ăn! Bởi vì nó ngay cả hô hấp cũng không có, cũng vẫn không hề biểu hiện ra ý tứ muốn ăn đồ vật, vì thế Hàn Phỉ đương nhiên cho rằng tiểu quái vật không cần ăn uống.
Nhưng.. Tìm đồ ăn?
Hàn Phỉ lập tức vô cùng hổ thẹn, nói: "Nó cần ăn cái gì? Ta lập tức đi tìm cho nó, ta thật vô tâm, không nghĩ tới nó còn cần ăn cái gì!"
Tần Triệt an ủi nói: "Không cần kinh hoảng, hắn đã ăn no."
Nói xong Tần Triệt còn không để lại dấu vết vỗ vỗ lưng tiểu quái vật, người sau vô cùng hợp tác ợ một cái, dáng dấp nhỏ tựa hồ là vô cùng thỏa mãn.
Hàn Phỉ nhìn thấy bộ dáng này của tiểu quái vật, phì một tiếng liền bật cười, sau đó đi vào vài bước, tới bên cạnh Tần Triệt, nói: "Sao chàng không nói cho ta biết nó thích ăn gì? Hiện tại ăn đến no như thế."
Nói rồi, Hàn Phỉ còn không nhịn được đưa tay sờ sờ cái bụng tròn vo của tiểu quái vật, giống như là thật sự đã ăn no, ngay cả thân thể cũng lớn lên một ít.
Tần Triệt cười cười nói: "Nàng mệt, ngủ sâu rồi, vì thế không quấy nhiễu nàng."
Hàn Phỉ giống như nhớ ra, nói: "Nhắc tới cũng kỳ quái, ta cũng không biết tại sao gần đây lại dễ dàng cảm thấy mệt mỏi như vậy, chẳng lẽ là thân thể trở nên kém đi rồi?"
Trong lòng Tần Triệt căng thẳng, sau đó chậm rãi nói: "Ăn nhiều một chút."
Hàn Phỉ gật đầu, lại ngáp một cái, nói: "Đã muộn rồi, chúng ta mau mau trở về đi thôi, miễn cho mọi người lo lắng, ngày mai còn phải đi tiếp nữa."
Tần Triệt nói khẽ: "Được."
Hai người liền chuẩn bị rời khỏi rừng trúc, lúc này Hàn Phỉ mới nhớ ra một chuyện quan trọng, hỏi: "Tiểu quái vật ăn cái gì?"
Nàng chỉ biết hai người họ đi tìm đồ ăn, nàng còn không biết tiểu quái vật đến cùng là ăn cái gì đâu, vậy sau này nàng cũng chuẩn bị một ít.
Tần Triệt nghe xng im lặng một lúc, Hàn Phỉ nhìn hắn, ngay cả tiểu quái vật cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, nào biết, Tần Triệt cúi đầu, ngữ khí bình tĩnh nói: "Máu động vật thôi."
Hàn Phỉ kinh ngạc, nói: "Máu động vật?"
Tần Triệt gật đầu.
Hàn Phỉ nhìn về phía tiểu quái vật, bỗng nhiên đưa tay mở miệng tiểu quái vật ra, ngửi thấy mùi tanh từ trong hàm răng cắn chặt chẽ của nó, nói: "Làm sao lại ăn thứ kỳ quái như vậy."
Tần Triệt ôm chặt tiểu quái vật trong lồng ngực, nói: "Nó vốn không phải là đứa trẻ bình thường."
Hàn Phỉ tán thành điểm này, cũng bỏ xuống một tia bất an trong lòng kia, nói: "Cũng đúng, nó vốn là không phải là đứa trẻ bình thường, có điều máu động vật thật có chút đáng sợ, sau này không nên uống trước mặt mọi người."
Tần Triệt giống như trấn an nói: "Sau này ta sẽ dẫn nó ra ngoài ăn uống."
"Được, sớm nói với ta một tiếng là tốt rồi, miễn cho ta lo lắng."
"Ừm."
Hai người cứ như vậy lẳng lặng trở lại, Hàn Phỉ một lần nữa nằm xuống, tựa ở bên người Tần Triệt, nghe giọng nói ôn nhu của hắn vang lên trên đỉnh đầu.
"Ngủ đi, khi tỉnh lại liền hừng đông."
Hàn Phỉ nhắm hai mắt 'ừm' một tiếng, cảm giác tồn tại của Tần Triệt ở bên người làm nàng đặc biệt an tâm, cơn buồn ngủ vốn biến mất lại một lần nữa trở về, lúc nhắm mắt lại, Hàn Phỉ tựa hồ cảm thấy thân ảnh Tần Triệt có chút gầy gò, ngay cả ánh mắt cũng lộ ra một luồng cảm giác vô lực, có vẻ hết sức yếu ớt, nhưng, Tần Triệt sao lại suy yếu?
Có lẽ là nàng hoa mắt đi, hẳn là nàng xuất hiện ảo giác, Hàn Phỉ nghĩ như thế, nàng nhắm mắt lại, không bao lâu, hô hấp của nàng liền bằng phẳng xuống, hiển nhiên là rơi vào ngủ say.
Mà lúc này, tiểu quái vật ghé vào bên người Hàn Phỉ giả ngủ lập tức liền mở mắt ra, đôi mắt đen láy cứ như vậy nhìn về phía Tần Triệt, sau đó lại nhìn Hàn Phỉ, thấy Hàn Phỉ không tỉnh lại liền dùng cả tay chân bò dậy, lập tức liền lẻn đến trên người Tần Triệt, cũng mặc kệ Tần Triệt trở ngại, trực tiếp xốc lên tay áo rộng lớn của Tần Triệt.
Mà lúc này, cánh tay dưới cánh tay áo rốt cục lộ ra, trên đó còn có hai lỗ máu vô cùng khủng bố, cứ như vậy chiếm giữ nơi cổ tay.
Mà xung quanh lỗ máu, một mảnh da dẻ đã trở nên trắng xanh, ngay cả mạch máu cũng đã lộ ra, tạo thành gân mạch hình lưới khủng bố, ở vị trí lỗ máu còn có chút biến thành màu đen, giống như là trúng độc, toàn bộ cánh tay, nhất là chỗ bị thương, căn bản không thể nhìn, nếu không phải bị tay áo che kín, nhất định sẽ dọa sợ người khác.
Dáng vẻ tiểu quái vật có chút khổ sở nhìn cánh tay Tần Triệt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tựa hồ còn có hổ thẹn cùng không muốn, đôi tay nhỏ của nó cứ như vậy bám trên cánh tay Tần Triệt, không buông tay, cũng không làm cái gì.
Một lúc lâu sau, một bàn tay khác của Tần Triệt đặt trên đầu nó, nói: "Không sao."
Trong giọng nói, không có nửa phần trách cứ.