Tiểu quái vật lại muốn khóc, nó bẹp bẹp miệng, biểu hiện khổ sở, trong tròng mắt đen thui đều là nước mắt cùng khổ sở, sau khi bổ sung huyết dịch, tựa hồ nó đã có thể khóc như con người.
Dáng vẻ muốn khóc không được này so với khóc lên càng thêm chọc người đau lòng, nếu giờ phút này Hàn Phỉ tỉnh dậy nhìn thấy nhất định sẽ ôm láy nó xoa nắn một phen.
Nhưng rất tiếc, tình cảnh này chỉ có Tần Triệt nhìn thấy, cái tay đặt trên đầu tiểu quái vật càng thêm dùng lực xoa, lại một lần nữa tái diễn: "Không có chuyện gì, không trách ngươi."
Sau đó tiểu quái vật làm ra một hành động khiến Tần Triệt kinh ngạc, nó bò qua, ghé xuống, bắt đầu dùng lưỡi liếm liếm hai vết thương trên tay hắn bị nó cắn kia, cũng nỗ lực kìm xuống khát vọng ăn uống của mình, nỗ lực dùng phương thức như vậy để giảm bớt đau đớn cho Tần Triệt.
Nhưng tiểu quái vật đã quên mất, toàn thân nó đều là độc, vì thế liếm xong, càng khiến cánh tay của của Tần Triệt càng thêm khủng bố khó coi, vùng da xung quanh vết thương từ màu trắng xanh bắt đầu biến thành xanh đen, hù tiểu quái vật không dám liếm cái thứ hai, tay chân luống cuống nhìn Tần Triệt.
Tần Triệt thở dài một hơi, rút tay mình trở về, thả tay áo xuống, nói: "Ngươi không cần làm gì cả, ta biết đây không phải là lỗi của ngươi."
Tiểu quái vật rất muốn khóc lên, hắn mềm mại gọi một câu: "Phụ thân.."
Thanh âm rất nhỏ, rất yếu ớt, nếu như khoảng cách không quá gần và không cẩn thận nghe hẳn là sẽ không nghe thấy.
Tần Triệt xuỵt một tiếng, nói: "Ngươi đã đáp ứng ta, lúc có người sẽ không gọi danh xưng này."
Tiểu quái vật lập tức che miệng mình, giống như vừa làm sai một chuyện vậy.
Ngay từ đầu, tiểu quái vật đã không thể tức giận với phụ thân của nó nữa, trước đây khi bị nhốt tại trong quan tài, lúc bị Tần Triệt cảnh cáo, nó chán ghét phụ thân cỡ nào a, nhưng hiện tại, nó rốt cuộc biết, phụ thân không phải không yêu nó, chỉ là phụ thân càng yêu mẫu thân hơn mà thôi. Tiểu quái vật cũng yêu mẫu thân, vì thế nó bỗng nhiên tha thứ tất cả cho mọi chuyện phụ thân làm, tha thứ cho những năm tháng dài đằng đẵng, nó bị ép ngủ say.
"Được rồi, ngủ đi."
Tần Triệt đưa tay che lên mắt tiểu quái vật, hi vọng nó mau mau ngủ, lần này tiểu quái vật cũng không nháo nữa, nhưng cũng không nằm xuống lại chỗ cũ, mà giống như Hàn Phỉ, chăm chú dựa vào Tần Triệt nhắm mắt lại.
Tần Triệt cứ như vậy giữ chức vụ làm đệm cho hai người một lớn một nhỏ, cũng không có chút oán hận nào, ánh mắt hắn vô cùng, tình ý triền miên.
Chỉ là Tần Triệt vừa mới hơi đảo mắt, liền đối diện với một đôi mắt đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu. Khôi Nam đang nhìn Tần Triệt. Giữa bọn họ cách một đống lửa.
Ánh mắt Khôi Nam đầy vẻ hoài nghi cùng tìm tòi nghiên cứu, còn có khiếp sợ. Hiển nhiên, vừa rồi hắn đã nhìn thấy tất cả, dù không nghe thấy họ nói cái gì.
Tần Triệt trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng lắc đầu với Khôi Nam một cái. Khôi Nam gật đầu, giống như nhận được mệnh lệnh nào đó.
Thần Vệ đại nhân muốn hắn quên đi những gì vừa nhìn thấy, vậy thì hắn sẽ quên mất. Chỉ là..
Khôi Nam thật sự không nhịn được liếc mắt nhìn hài tử kia.
Chỉ là đứa bé này, tựa hồ có chút nội tình.
Khôi Nam cố gắng nhớ lại chuyện ngàn năm trước, bỗng nhiên phát hiện, kí ức mà mình vốn nhớ vô cùng rõ ràng lại có một đoạn không nhớ ra được.
Khôi Nam vỗ vỗ đầu mình, nỗ lực tái hiện ký ức cũ, nhưng lại phát hiện, hắn không thể nhớ lại nổi. Ngoại trừ một ít đại sự còn có thể nhớ rõ ràng, còn những kí ức nhỏ trong, hắn đã quên.
Đây là chuyện đáng kinh sợ gì chứ!
Hắn thân là thủ lĩnh của Khôi Chính Quân, người đi sát đằng sau bệ hạ, dù thời gian ngàn năm đã khiến mọi người biến đổi, cũng chỉ còn mình hắn là vẫn thế, hắn vẫn là hắn ban đầu, Khôi Nam thậm chí còn thầm coi mình là người giám định, giám định mọi chuyện phát triển, nhưng hiện tại, người giám định là hắn lại lãng quên một ít thứ?
Khôi Nam cũng không ngồi yên được nữa, biểu hiện của hắn bắt đầu hoảng loạn, tâm tình hắn biến hóa đột ngột khiến Hác lão bản đang tựa đầu trên đùi hắn ngủ giật mình tỉnh lại.
Hác lão bản xoa xoa con mắt, nói khẽ: "Chàng làm sao thế?"
Hác lão bản ngồi lên, không nghe thấy tiếng trả lời, còn kinh ngạc ngẩng đầu lên, vừa muốn nói gì, đã bị ngăn chặn, chỉ vì giờ khắc này sắc mặt Khôi Nam thật sự là quá khó nhìn, Hác lão bản không tự chủ được lo lắng, hỏi: "Biểu tình này của chàng là, đã xảy ra chuyện gì sao? Là kẻ địch tấn công à?"
Khôi Nam đưa tay chế trụ cổ tay Hác lão bản, tối nghĩa nói: "Ta đã quên."
Hác lão bản đầu óc mơ hồ, nói: "Quên cái gì?"
Khôi Nam ngơ ngác nói: "Ta quên một ít ký ức."
Hác lão bản ngẩn người, nói: "Cái này rất bình thường a, ta cũng thường sẽ quên một ít chuyện."
Thấy Hác lão bản căn bản không hiểu ý tứ của mình, Khôi Nam từ bỏ giải thích, hắn cúi đầu, biểu hiện kinh hoảng, thỉnh thoảng lại siết chặt nắm đấm. Có thứ gì đó rất trọng yếu, đã bị hắn lãng quên, hơn nữa còn không biết là lãng quên từ bao giờ.
Khôi Nam thậm chí hận không thể cạy đầu mình ra, tìm xem đến cùng là bản thân đã quên mất điều gì.
Màn đêm thăm thẳm, có người ngủ, cũng có người bất an.
Ngày hôm sau, hừng đông. Hàn Phỉ an lành ngủ một giấc, tinh thần đặc biệt tốt, tiểu quái vật nằm ở bên cạnh cũng tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền dính ở trên người Hàn Phỉ, làm sao cũng không rút ra được.
Hàn Phỉ dở khóc dở cười nói: "Sao mới qua một đêm mà lại dính ta như thế?"
Thân thể nho nhỏ của tiểu quái vật cứng ngắc một hồi, nhưng sau đó lại mềm trở lại, liền vùi mình vào lồng ngực Hàn Phỉ, tùy ý cọ cọ, bôi một tầng bột mỳ lên trang phục của Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ nhìn thấy màu da trên người hắn màu da đều sắp muốn lộ ra đến, sợ đến đem hắn mặt cho ấn tới trong lồng ngực của mình.
Tần Triệt nhìn sang, Hàn Phỉ hạ thấp giọng, nói: "Tiểu quái vật phai màu."
Thì ra, một mảng y phục trước ngực Hàn Phỉ bị tiểu quái vật cọ qua để lại dấu vết, còn lẫn một chút màu đen.
Mà giờ khắc này, trên mặt tiểu quái vật lại càng xuất hiện một ít vệt loang lổ, một đám màu đen, một đám màu trắng. Chỗ da màu trắng kia nhìn có chút đáng sợ, giống như da của người chết vậy. Điều này khiến tiểu quái vật nhìn qua càng thêm đáng sợ.
Hàn Phỉ bất đắc dĩ ấn đầu tiểu quái vật lại, nó cũng không giãy dụa, liền biết điều để nàng ấn xuống.
Sau khi Tần Triệt nghe thấy Hàn Phỉ nói, nhìn về phía tiểu quái vật, nói: "Qua bên kia che đi đã."
Hàn Phỉ nghiêm túc gật đầu, nhanh chân chạy về một góc vắng người, thừa dịp mọi người còn chưa tỉnh dậy hết mau mau xử lý vấn đề tiểu quái vật phai màu.
Đang yên đang lành, lại bắt đầu phai màu..
Hàn Phỉ cảm giác đầu mình bắt đầu đau, nhưng trong lòng càng thêm lo lắng tiểu quái vật có phải gặp sự cố ở chỗ nào hay không.
Có điều Hàn Phỉ nghiên cứu tiểu quái vật nửa ngày, lại kinh ngạc phát hiện, ngoài việc bị phai màu ra, toàn thân trên dưới tiểu quái vật đều rất khỏe mạnh, thậm chí còn rất có tinh thần, không thể tốt hơn được nữa.