Bách Lý Mân Tu không hề trả lời, mà trực tiếp rời đi.
Hoa Phi đứng tại chỗ, đột nhiên cười to lên, cười đến nước mắt cũng rơi xuống.
"Dù cho có đứa bé này, dù ta làm nhiều như vậy, cũng không thể ngăn ngài tro tàn cháy lại sao?"
Hoa Phi lầm bầm, sau đó ánh mắt lóe lên một vệt âm ngoan, bàn tay rủ xuống cũng siết chặt.
Bách Lý Mân Tu rời khỏi tẩm cung của Hoa Phi, vốn là muốn trở lại tiếp tục phê tấu chương nhưng lại không thể tập trung suy nghĩ được, bước chân hắn nhất chuyển, đi đến một cung điện khác sớm đã bị hắn hạ lệnh phong bế. Đó là nơi Hàn Phỉ đã ở qua.
Bách Lý Mân Tu lẳng lặng ngồi trên ghế, cũng không biết đang suy nghĩ gì, sau đó hắn chậm rãi nở một nụ cười tự giễu, nỉ non: "Không biết lúc này, nàng đang làm gì."
Không lâu sau, một bóng người xuất hiện ở trước mặt Bách Lý Mân Tu, người có thể trắng trợn không kiêng dè xuất hiện trong hoàng cung như thế, còn có thể xông vào cung điện này trừ Ảnh vệ thiếp thân của Bách Lý Mân Tu thì không còn ai khác.
"Tìm được rồi sao?"
"Bẩm chủ nhân, đã tìm được."
"Nơi nào?"
"Minh Quốc."
Bách Lý Mân Tu trầm mặc một hồi, nói: "Tiếp tục theo."
"Chủ nhân.."
"Nói."
"Bệnh dịch đang tại tàn phá bừa bãi, khẩn cầu chủ nhân phái mọi người trở lại thiếp thân bảo hộ chủ nhân."
Bách Lý Mân Tu vung vung tay, nói: "Không cần, trẫm không ngại."
"Nhưng.."
"Tiếp tục chấp hành nhiệm vụ của các ngươi đi."
".. Vâng."
Hắc ảnh biến mất, cho dù là vô cùng không hiểu, nhưng vẫn nghe theo mệnh lệnh, đây chính là chức trách của Ám Vệ bọn họ.
Bách Lý Mân Tu im lặng nửa khắc, cũng không biết đang suy nghĩ gì, biểu hiện có chút trống rỗng, sau đó nhẹ nhàng lưu lại một câu.
"Hiện nay ta ngay cả hài tử cũng đã có, đời này, sợ là lại không có cơ hội đi." Một phòng yên tĩnh.
Giờ khắc này, Hàn Phỉ hắt xì một cái, Tần Triệt tiến lên một bước, phỉ thêm ngoại bào cho nàng.
Xuống núi, khí trời càng ngày càng lạnh, trời đông giá rét tựa hồ sắp đến. Hàn Phỉ ngược lại là rất thích khí trời như vậy, sau khi khí trời lạnh có thể khiến sự truyền nhiễm của bệnh dịch chậm lại, như vậy có thể giúp bọn họ tranh thủ được chút thời gian.
Vì ngăn ngừa bị phát hiện cùng với những phiền phức không cần thiết, vì thế đoàn người đều Hàn Phỉ lựa chọn đường nhỏ hẻo lánh để đi, tránh khỏi tai mắt theo dõi, dọc theo đường đi cũng coi như là bình tĩnh an toàn.
Lúc màn đêm buông xuống liền trú đóng ở một khu đất bằng phẳng, bởi vì Long Y Quân đã dần khôi phục, bọn họ căn bản không lo thiếu ăn, dọc theo đường đi các loại món ăn dân dã, từ ngỗng trời chưa kịp bay đi trú đông, cho tới con thỏ trốn ở trong động, cũng đều chui vào bụng bọn họ không ngoại lệ.
Ngay cả Hác lão bản cũng không thể không cảm thán có những người này quả thực chính là không lo trên đường lữ hành thiếu đói.
Hàn Phỉ cũng không từ chối ngoại bào của Tần Triệt, trên thực tế nàng đúng là cảm thấy có chút lạnh, bản thân nàng cũng cảm thấy có chút buồn bực, trước đây nàng không dễ bị lạnh như vậy, khoảng thời gian này tựa hồ được thân thể mình có chút suy yếu. Hàn Phỉ không chắc chắn nghĩ.
Hàn Phỉ không biết là, giờ khắc này gò má nàng đã hõm vào đôi chút.
Tần Triệt cúi đầu, đã nhìn thấy cả người Hàn Phỉ cũng bị ngoại bào bao vây lấy, chỉ có gương mặt gầy gò lộ ra, Mặt nạ da người đã có chút che chắn không kín được.
Tần Triệt căng thẳng trong lòng, nắm chặt tay, cật lực che giấu hoảng loạn trong lòng, nói: "Đưa nó cho ta đi."
"Nó" trong lời hắn nói dĩ nhiên là chỉ tiểu quái vật vẫn bám ở trong lồng ngực Hàn Phỉ, tiểu quái vật không hề muốn rời khỏi lồng ngực Hàn Phỉ, vẫn cuộn mình trên tay Hàn Phỉ, cũng không cần Hàn Phỉ ôm, ngược lại là Hàn Phỉ rất tò mò tiểu quái vật này dựa vào cái gì có thể dính chặt trên người mình, rất giống một con khỉ nhỏ.
Mà những người khác đã quen với việc hài tử 'nhặt được' này trở thành 'con nuôi' của Hàn Phỉ, thậm chí cũng không thiếu người thỉnh thoảng sẽ chạy lại khiêu khích Tiểu Hắc một hồi, tuy thu hoạch được ánh mắt xem thường cũng không thèm để ý của Tiểu Hắc, nhưng bọn họ vẫn cứ không biết chán chạy đến đây, trong đó Hác lão bản là nghiêm trọng nhất, còn kém điều đòi chăm sóc nó cùng với cùng Hàn Phỉ đấy!
Đối với cái này, Khôi Nam là vừa bất đắc dĩ, lại vừa đau lòng.
Hắn tất nhiên là biết rõ, tình mẫu ái sâu trong nội tâm của Hác lão bản có bao nhiêu tràn lan, có điều đây chính là bản năng của một người phụ nữ đi, mà hắn, lại đoạn tuyệt quyền cơ bản này của nàng, quyền được làm mẫu thân, trong lòng Khôi Nam tất nhiên là thua thiệt, nhưng nếu muốn hắn từ bỏ Hác lão bản, vậy thì xin lỗi, hắn không làm được, hắn thật vất vả mới có thể khắc phục chính mình, khắc phục chướng ngại tâm lý, nhận định một phần cảm tình này, vậy hắn tuyệt đối là phụ trách tới cùng, cũng sẽ kiên trì tới cùng, đây, chính là kiêu ngạo của thủ lĩnh của Khôi Chính Quân.
Tiểu quái vật có thể được hoan nghênh như thế, trong lòng Hàn Phỉ tất nhiên là cao hứng, thậm chí còn có một loại cảm giác vui sướng vì con trai của mình được khen thưởng, tuy không biết vì sao lại có cảm giác này, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Hàn Phỉ ngày càng yêu thích tiểu quái vật, nhưng tâm tình này của Hàn Phỉ, lại khiến Tần Triệt càng thêm buồn bực.
Hắn cơ hồ là khắc chế không được muốn tách tiểu quái vật khỏi Hàn Phỉ, nhưng chỉ cần đối diện với đôi mắt khát cầu của tiểu quái vật, hắn liền nghĩ đến, cách đây không lâu, tiểu quái vật đã đáp ứng hắn, sẽ quay về phong ấn một lần nữa, vừa nghĩ như thế, cảm giác có lỗi của Tần Triệt với tiểu quái vật liền không thể đè xuống, cũng tùy ý nó vẫn treo ở trên người Hàn Phỉ.
Nhưng.. cứ tiếp tục như vậy sẽ không được.
Thân thể Hàn Phỉ đã vào lúc nàng không biết, bắt đầu chuyển biến xấu.
【 Nội bộ của nàng sẽ bị bị móc rỗng từng chút một, mà cái này, chỉ là bản năng của đứa bé kia thôi)
Câu này giống như Ma Chú mỗi thời mỗi khắc đều xuất hiện bên tai Tần Triệt, không thể tránh né, cũng không thể trốn tránh.
Hàn Phỉ lại hắt xì một cái, quái lạ nói: "Chẳng lẽ là cảm lạnh sao?"
Tần Triệt thở dài một hơi, nói: "Nó ngốc ở trên người nàng quá lâu."
Hàn Phỉ che chở nói: "Vậy thì có quan hệ gì, nó cũng không nặng."
Tần Triệt miễn cưỡng nghĩ ra một cái cớ, nói: "Nó cần phải học độc lập."
Hàn Phỉ dùng ánh mắt như đối với một kẻ ngu ngốc nhìn Tần Triệt, nói: "Nó còn là một đứa bé."
Tần Triệt im lặng, hắn đúng là không nghĩ ra lý do gì đoạt được tiểu quái vật từ trên người Hàn Phỉ xuống.
Nhưng lần này, ngoài ý muốn, tiểu quái vật chủ động duỗi tay nhỏ về phía Tần Triệt, giống như là muốn hắn ôm một cái.
Hàn Phỉ sửng sốt, mà Tần Triệt đã nhận lấy tiểu quái vật, ôm nó vào trong ngực, tiểu quái vật cũng hiếm thấy không chống cự đứng tựa vào trong lồng ngực hắn, một lớn một nhỏ, ngược lại là có một loại cảm giác phối hợp đến quỷ dị.
Lúc này Lưu Tam Pháo bước đến gần, kinh ngạc ồ một tiếng, nói: "Sao nhìn giống như hai cha con thế nhỉ?"
Giờ khắc này, bóng lưng của Tần Triệt lập tức liền cứng ngắc.
Hàn Phỉ không nhịn được phì cười ra tiếng, nói: "Đúng là rất giống."
Tiểu quái vật cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt mông lung, nhìn Tần Triệt vô thức hé miệng, một tiếng cha còn chưa kịp kêu ra, Tần Triệt đã trực tiếp dùng một tay bịt miệng nó.
"Câm miệng."