Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 657: Hoàng Tử hay là nghiệt tử?​



Bệnh ma không chút lưu tình, cũng không thể nói lý, vì thế cái tên này gần như lập tức đã bị tất cả mọi người tiếp thu, đàm luận đến mức bệnh ma này không ai là không biết, cũng chỉ có thể mặc cho số phận.

Các đại phu ở các quốc gia đều đang hành động, gần như bỏ ra tất cả, muốn đánh hạ cửa ải khó khăn này, cứu vớt bách tính thiên hạ, chuyện này cũng không đơn thuần là có thể cứu vãn thiên hạ, mà còn là chuyện có thể làm mình danh dương thiên hạ, vì thế mỗi một đại phu cũng mưu đủ sức lực, muốn trở thành người đầu tiên nghiên cứu ra giải dược.

Nhưng, không có một ai thành công.

Dưới thời gian dài chịu sự uy hiếp của tử vong dân chúng bắt đầu đứng ngồi không yên, triều đình lại không có bất kỳ hành động gì, sau khi số người chết càng ngày càng nhiều, các nơi liền xuất hiện biểu tình kháng nghị, thậm chí còn công nhiên mạnh mẽ nhảy vào phủ Tri Phủ huyện lệnh, cứng rắn muốn một câu trả lời.

Đây là đại nạn của thiên hạ, cơ hồ là dùng thời gian ngắn nhất xâm hại nhiều người nhất.

Quốc gia bị thương tổn nghiêm trọng nhất chính là Vân Hỏa, chỉ vì lúc bệnh dịch bộc phát, cả nước Vân Hỏa đang tổ chức lễ mừng, chỉ vì đế vương trẻ tuổi của họ sắp có Hoàng Tử. Tin tức này sao có thể không khiến dân chúng trở nên hưng phấn đây? Vì thế trong dân gian liền cử hành lễ mừng, mà chuyện vốn đang vui mừng như vậy lại bởi vì bệnh dịch bạo phát mà trở thành kẻ cầm đầu, số người nhiễm bệnh trực tiếp đạt đến đỉnh phong, số người chết lại càng một mực tăng lên.

Chuyện đương nhiên, vị Hoàng Tử còn chưa xuất sinh này từ Long chủng được vạn chúng chú mục trở thành nghiệt tử, có người đứng ra tiên đoán nhất định phải xử tử nghiệt tử này, bằng không trừng phạt của ông trời sẽ không dừng lại, tiếng hô này càng lúc càng lớn, theo thời gian trôi qua, cách giải quyết chưa từng xuất hiện, mà dân chúng mê tín lại càng ngày càng cảm thấy nghiệt tử này phải không phải là hài tử được trời cao chúc phúc, phải trả lại ông trời mới được.

Tiếng hô yêu cầu xử tử nghiệt tử càng lúc càng lớn, thêm vào bệnh dịch tàn phá bừa bãi, Vân Hỏa có thể nói là ở vào trạng thái sứt đầu mẻ trán.

Giờ khắc này, trong hoàng cung Vân Hỏa, Hoa Phi đập vỡ một phòng đồ vật, trên mặt đất toàn là mảnh vỡ, canh bồi bổ đưa tới cũng bị nàng thẳng tay quẳng đi, ngay cả cái bàn cũng đều không may mắn thoát khỏi.

Những nô tỳ cũng run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất, nửa chữ cũng không dám nói, chỉ sợ sơ ý một chút liền trêu chọc Hoa Phi nương nương đang vô cùng tức giận, trong khoảng thời gian này, cung nữ bị xử tử đã nhiều vô số kể, mỗi người đều cố bảo toàn mạng sống.

Hoa Phi xoa xái bụng đã có chút nhô cao, cảm xúc cả người biến ảo không ngừng đứng ở giữa điện, sau đó hạ giọng hỏi: "Hoàng Thượng đâu?"

Một nô tỳ run lẩy bẩy đáp: "Bẩm, bẩm nương nương, Hoàng, Hoàng Thượng đang ở trong ngự thư phòng.."

Hoa Phi hít sâu vào một hơi, ngồi lên giường nhỏ, nói: "Thay ta đi thỉnh Hoàng Thượng tới."

Nô tỳ kia nhận được mệnh lệnh lập tức vội vội vàng vàng đứng dậy rời đi, sắc mặt còn có một tia thở phào nhẹ nhõm, có thể rời khỏi gian phòng này liền đại biểu nàng lại an toàn thêm một ngày, các nô tỳ vẫn đang quỳ cũng lộ ra vẻ ước ao.

Hoa Phi chờ thật lâu, rốt cục bình phục lại tâm tình của mình, nhìn khắp nơi bừa bộn, nghĩ đến chút nữa Hoàng Thượng sẽ tới, nhân tiện nói: "Lập tức thu thập sạch sẽ nơi này cho bản cung!"

"Vâng, nương nương."

Không bao lâu, cả phòng cũng được chúng nô tỳ tay chân lanh lẹ thu thập xong, thật sự không phải là tay chân các nàng nhanh, mà là chậm một chút sẽ bị xử tử, một màn đẫm máu mấy ngày trước là một ví dụ!

Đợi đến khi Bách Lý Mân Tu từ Ngự Thư Phòng đến đây, trong phòng đã được bố trí lại một phen, mà Hoa Phi đang ngồi trên giường nhỏ, sau khi nhìn thấy hắn, chân thành đứng dậy, hành lễ.

Sắc mặt Bách Lý Mân Tu bình tĩnh quát lui tất cả mọi người, trong phòng chỉ còn dư lại Hoa Phi cùng hắn, mà Hoa Phi đi từng bước nhỏ, tới gần Bách Lý Mân Tu, mà hắn thì cau mày, lùi về sau một bước, nói: "Ngươi có chuyện gì?"

Hoa Phi nhìn thấy Bách Lý Mân Tu bước lùi về sau, trong lòng giống như bùng nổ, nói: "Hoàng Thượng, ngài đỡ thần thiếp một cái cũng không được sao? Trong bụng ta là hài tử của ngài a, là Long Tử a."

Bách Lý Mân Tu nhìn chăm chú Hoa Phi, làm nàng cảm thấy một trận tâm hoảng ý loạn.

Bách Lý Mân Tu bình tĩnh nói: "Đứa bé này làm sao tới, bản thân ngươi không rõ ràng sao?"

Sắc mặt Hoa Phi lập tức tái nhợt, nàng cắn môi dưới, nói: "Bất luận thần thiếp làm cái gì, nhưng đứa bé này là vô tội, Hoàng Thượng ngài thực sự nhẫn tâm như vậy sao?"

Bách Lý Mân Tu chắp tay sau lưng, nói: "Hắn có thể xuất sinh."

Hoa Phi không nhịn được nói: "Hoàng Thượng, chỉ là cho phép xuất sinh thôi sao?"

Giọng nói của Bách Lý Mân Tu cục nhiễm một tia tâm tình, đó là một loại châm chọc, nói: "Ngươi còn muốn cái gì?"

Hoa Phi tiến lên một bước, nói: "Hoàng Thượng, điều thần thiếp muốn xưa nay cũng không nhiều, nhưng người xem xem, bên ngoài, những người kia nói thế nào, bọn họ đang nói hài tử của Hoàng Thượng là nghiệt tử! Nghiệt tử a! Đáng thương hài nhi của ta, còn chưa xuất sinh, liền bị nói xấu như vậy!"

Bách Lý Mân Tu trầm mặc một hồi, nói: "Chẳng qua chỉ là chuyện lạ hoang đường, lời đồn truyền thuyết mà thôi, ngươi hà tất phải coi là thật."

Hoa Phi càng thêm không cam lòng, nói: "Cái này sao lại không thật chứ? Ngay cả trong hoàng cung cũng lưu truyền như vậy! Hài tử của thần thiếp và Hoàng Thượng, là Long Tử đầu tiên, làm sao có thể cho phép người khác nói xấu như vậy!"

Nói xong, Hoa Phi còn cố ý ôm bụng, làm cho Bách Lý Mân Tu càng thêm chú ý tới.

Ánh mắt Bách Lý đúng là nhìn về phía bụng của Hoa Phi, ánh mắt lóe lên một tia khác lạ, nói cho cùng, đây cũng là cốt nhục của hắn, bất luận đứa bé này có phải dựa theo ý nguyện của hắn, hay là do bị thiết kế mà đến. Nói cho cùng, hắn có thể giữ lại một mạng của Hoa Phi, chính là vì thể diện của đứa trẻ chưa ra đời này.

Bất kỳ kẻ phản bội nào, cũng sẽ không có kết quả tốt, hắn từng cho rằng Hoa Phi, nữ nhân này sẽ là người duy nhất hắn có thể tin tưởng, nhưng..

Bách Lý Mân Tu câu lên một vệt cười gằn. Chẳng qua chỉ là lừa mình dối người.

Quả nhiên, những kẻ chủ động tới gần người khác, xưa nay đều không thuần túy. Là do hắn đã từng xem thường thôi, từ nay về sau, hắn sẽ không tin tưởng bất luận người nào nữa.

Bách Lý Mân Tu mở miệng nói: "Đây chính là nguyên nhân trong khoảng thời gian này ngươi liên tục xử tử người khác sao?"

Hoa Phi bị chất vấn như vậy, trong lòng có chút chột dạ, nhưng vẫn giả vờ trấn định, nói: "Các nàng tùy ý bình luận Hoàng Tử tương lai, chẳng lẽ không đáng chết sao? Thần thiếp chỉ làm chuyện mà một mẫu thân nên làm thôi."

Bách Lý Mân Tu tiến lên một bước, nói: "Nếu ngươi thực sự có ý thức của một mẫu thân, thì nên vì đứa bé này mà tích đức, chứ không phải để tay nhuốm đầy máu tươi."

Hoa Phi ngẩn ra, nói không ra lời.

Bách Lý Mân Tu lại nói: "Bằng không cái danh nghiệt tử này, chỉ sẽ càng làm càng vững vàng thôi."

Nói xong, Bách Lý Mân Tu ngay cả một khắc cũng không muốn lưu lại, xoay người liền muốn rời đi, nhưng lúc này Hoa Phi liền mở miệng.

"Hoàng Thượng, dừng chân."

Bách Lý Mân Tu dừng bước lại.

"Thần thiếp xin hỏi Hoàng Thượng một câu, ngài.. có phải còn chưa chết tâm hay không?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv