Hàn Phỉ quyết định đề nghị rời khỏi thôn làng, đề nghị này lập tức được tất cả mọi người đồng tình. Nhóm Long Y Quân nhanh chóng thu thập xong nhà mình, ngoại trừ thôn dân bị bệnh nặng trước đây, bây giờ còn đang khôi phục không thể hành động ra, những người còn lại cũng lựa chọn theo Hàn Phỉ rời đi, ngay cả những người dự thi cũng không ngoại lệ.
Còn giải đấu y sư?
Đã không còn ai cảm thấy đây là giải đấu đơn thuần nữa, bọn họ căn bản chính là quân cờ bị hy sinh đi, còn suýt nữa mất mạng, nếu không phải nhờ số trời run rủi, bọn họ đã sớm thành một đống xương trắng!
Nghĩ đến chuyện này những người dự thi kia đã nổi giận vô cùng, hận không thể băm người của Trung Thảo Đường thành tám mảnh! Trong bóng tối thông đồng với Vạn Cổ Cốc, cũng không biết có ý đồ gì, còn dùng người sống làm thí nghiệm, để người ta nhà tan cửa nát, thứ chuyện thất đức này mà cũng dám làm! Thật là làm bẩn hai chữ y sư!
Những người dự thi này vừa căm phẫn, vừa có chút mê man, thoát ly giải đấu lớn, thoát ly tất cả những gì họ có, hiện tại đột nhiên có thể sống ra ngoài, bọn họ lại không biết nên đi nơi nào, dựa theo mọi chuyện mà mấy ngày vừa rồi họ trải qua, tâm tính đã sớm phát sinh biến hóa, đối với cuộc sống bản thân từng sống cũng có chút mất hứng, ở trạng thái mê man, không biết là người nào đề nghị trước tiên theo Hàn cô nương, sau này mới quyết định.
Đề nghị này lập tức liền đạt được sự đồng tình của mọi người, trừ đi mấy người trong nhà có người già trẻ nhỏ không đi được nhất định phải trở lại, những người dự thi khác đều biểu thị đồng ý đi theo Hàn Phỉ.
Đối với sức lao động miễn phí lại hữu dụng, Hàn Phỉ tự nhiên là cười híp mắt tiếp thu, còn vô cùng đại nghĩa lẫm nhiên vung tay lên, hứa hẹn sau này có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia. Sau khi nghe xong, tất cả mọi người cùng cười, bọn họ cũng cảm động với thái độ chân thành này của Hàn Phỉ, đây đúng là thái độ mà một người lãnh tụ nên có.
Cứ như vậy, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn của Hàn Phỉ sau nửa tháng ở lại trong rừng sâu núi rốt cục quyết định muốn xuất sơn. Đội ngũ này thất sự quá đông, ờ, đừng có quên tính đại quân Khô Lâu nha!
Nói đến cái này, Hàn Phỉ còn có chút thụ sủng nhược kinh, vốn chỉ là tạm thời mượn dùng di cốt của những người Long Y quân đã chết, không nghĩ tới họ, sau khi được Khôi Nam cứng rắn thức tỉnh chỉ có thể nghe hiểu được những mệnh lệnh đơn giản, lại cùng nhau biểu đạt một suy nghĩ hết sức rõ ràng, đó chính là theo cùng đi!
Thân là người giác tỉnh bọn họ, Khôi Nam cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trước đây những bộ xương này bị ép buộc giác tỉnh, linh trí cũng không thể tồn tại quá lâu, nhất là trong thời gian ngắn chế tạo ra đại quân xương trắng lớn như thế, theo như trước đây, lúc trận chiến kết thúc thì cát bụi sẽ lại trở về với cát bụi, quyết không thể tiếp tục hoạt động được nữa.
Nhưng hiện tại.. tựa hồ không giống nhau lắm, những hài cốt Long Y Quân này vốn trì độn lại càng ngày càng trở nên nhạy bén, thậm chí còn nắm giữ ý thức tự chủ đơn giản, có thể biểu đạt ý tứ của mình, dù cho lảo đảo, cũng phải đuổi theo mọi người.
Hàn Phỉ suy đoán, có lẽ là bởi vì những hài cốt này lúc còn sống là Long Y Quân, trong thân thể chảy xuôi huyết mạch của đôi quân mạnh nhất, tín niệm cường đại đã thâm nhập vào cốt tủy, dù cho nhục thể trên thân đã biến mất, chỉ còn lại bộ xương khô cũng vẫn ghi khắc điểm này, vì thế bọn họ mới không giống những bộ xương bình thường cứ thế biến mất trên đời này, mà đổi một loại phương thức tồn tại khác.
Những người Long Y quân khác cũng đỏ mắt, thầm lau bao nhiêu lần nước mắt, nhìn thấy thân nhân của mình đã chết còn có thể dùng mọi cách để có thể sống trên đời, đối với bọn họ mà nói không thể nghi ngờ là một loại an ủi lớn lao, kính ý với Hàn Phỉ cũng vì thế mà lớn hơn.
Mà Cừu Thanh Thư sau một buổi tối suy nghĩ liền ra quyết định, liền lặng lẽ triệu tập tất cả thôn dân, nói cho tất cả mọi người biết mọi chuyện.
Cũng bắt đầu từ buổi tối hôm đó, ánh mắt của toàn bộ thôn dân đều biến đổi, đó là một loại thoát thai hoán cốt, phảng phất như từ thời khắc này, bọn họ không còn là thôn dân thôn Hoàng Tuyền nữa, mà là Long Y Quân chính thức, một lần nữa đánh thức bản năng vốn có, ngay cả lúc rời đi, bọn họ cũng đang hết sức rèn luyện hiệu suất đồng bộ, đều tranh thủ huấn luyện.
Long Y Quân huấn luyện, những người còn lại liền bắt đầu kinh hồn bạt vía.
Loại khí lực tùy tùy tiện tiện liền có thể vặn gãy một cây lớn là cái quỷ gì!
Loại năng lực cách thật xa cũng có thể một mũi tên bắn rơi một con ngỗng trời là cái quỷ gì!
Loại năng lực nhảy một cái liền xa mấy mét lại là cái quỷ gì!
Đám người này rõ ràng mấy ngày trước còn một bộ muốn chết muốn sống, mặt vàng khô gầy, tứ chi vô lực đến lúc nào lại biến thành bộ dáng này!
Bọn họ suýt nữa liền mù cả mắt a! Những người này, không, đây căn bản cũng không phải người đi! Người nào mà năng lực lại có thể đạt đến mức độ như vậy! Đây sợ là quái vật trong núi đi, mỗi một người đều có thể đánh chết một con hổ đấy!
Bọn họ không biết là, nhóm Long Y Quân đúng thật là nghĩ như vậy! Tiếc là bây giờ bọn họ còn chưa có cách lập tức cấp tốc khỏe mạnh lên, bằng không, đúng là sẽ đánh chết một con hổ hướng về phía Hàn Phỉ biểu dương bọn họ rất rắn chắc, rất mạnh mẽ nha!
Những người đã nhu nhược quá lâu, dù sao vẫn cần một cách để nhanh chóng tăng cường lòng tự tin của mình, từ mặt khác còn có thể lý giải thành bọn họ cần gấp một thời cơ để có thể triển lãm giá trị của mình trước mặt thần nữ, để phòng ngừa bị ném bỏ a.
Đúng thế, là vứt bỏ, đối với Long Y Quân mà nói, điều họ khó có thể chịu đựng nhất chính là bị vứt bỏ.
Chỉ cần còn có thể chiến đấu một ngày, liền tuyệt không nằm xuống nghỉ ngơi một khắc, cường đại cũng có thể là lao tù, đây là ý niệm của họ, cũng là ý nghĩa tồn tại của Long Y Quân.
Những người dự thi nhìn đám người cường hãn này mỗi ngày khắc khổ huấn luyện chính mình, cũng chột dạ, cuối cùng còn tự động tự phát đi theo đám bọn họ huấn luyện chung, dù cho nhất thời không cùng một trình độ, nhưng theo thời gian tích lũy, thân thể vốn gầy yếu của họ ngược lại là rắn chắc lên không ít, trước đây các đại phu đều là một đám người quen sống trong nhung lụa, nơi nào vận động qua, tố chất thân thể của từng người đều rất kém, hiện tại trải qua thao luyện lập tức có sự biến đổi không nhỏ.
Đợi đến khi Hàn Phỉ dẫn mọi người đi ra khỏi vùng núi non dày đặc này, khí thế của đội ngũ cũng rực rỡ hẳn lên, ánh mắt mỗi người đều vô cùng kiên định, ngay cả tốc độ bước chân, cũng vô cùng trầm ổn, điều này khác hoàn toàn với họ trước kia, thời khắc này, trái tim của tất cả mọi người, đã hợp thành một thể.
Hàn Phỉ ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời xa xôi, trong lồng ngực còn ôm tiểu quái vật nằm trong bọc vải, khóe miệng câu lên một vệt ý cười, nói: "A, rốt cục đã đi ra."
Bệnh dịch tàn phá bừa bãi đã đến ngày thứ mười chín, đám người Hàn Phỉ rốt cục một lần nữa đã trở lại.
Mà lúc này, toàn bộ đại lục cũng rơi vào khủng hoảng trầm trọng vì bệnh dịch.
Theo số người bị bệnh càng ngày càng tăng, bách tính cũng có cái nhìn khác về bệnh dịch này, họ gọi nó bằng một cái tên, bệnh ma.
Chỉ vì bệnh này không có căn nguyên, không có dấu hiệu, giống như là ma quỷ đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên cướp đi tính mạng con người.