Mộc Miểu Miểu thấy Hàn Phỉ rốt cục tỉnh lại, tảng đá lớn trong lòng mới dần hạ xuống, nàng không nhịn được nói: "Hàn cô nương, ngài không sao chứ, ngài muốn hù chết chúng ta!"
Hô hấp của Hàn Phỉ dần bình phục lại, bấy giờ nàng mới phản ứng được, giờ khắc này người ôm người, là Vô Ảnh.
Mồ hôi làm y phục toàn thân nàng đều bị ẩm ướt, trên trán còn lưu lại mồ hôi lạnh, khiến sợi tóc cũng ướt nhẹp dính tại trên mặt thật sự không thoải mái, dung nhan vốn phong hoa tuyệt đại đều là tái nhợt, lại có vẻ yếu ớt bệnh trạng.
Cổ họng Hàn Phỉ khô cháy, khan khan thốt ra một chữ: "Nước.."
Mộc Miểu Miểu vội vã đi rót nước, người đeo mặt nạ tiếp nhận cẩn thận từng li từng tí một cho Hàn Phỉ uống vào, lúc dòng nước ôn hòa chảy vào trong miệng, Hàn Phỉ không nhịn được uống nhiều thêm mấy ngụm.
"Chậm một chút, còn rất nhiều."
Hàn Phỉ mạnh mẽ uống hết cốc nước, mới cảm thấy cổ họng nóng rát thoải mái hơn một chút, khàn khàn nói: "Ta, ta làm sao vậy?"
Mộc Miểu Miểu vẫn có chút bị hù dọa, nàng lắp ba lắp bắp nói: "Hàn cô nương, ngài, ngài quên rồi sao?"
Hàn Phỉ lắc đầu một cái, đưa tay che đầu mình, vẫn cảm thấy có chút đau đớn, nhưng so với cơn đau nhức vừa rồi mà nói thì đã đỡ hơn rất nhiều.
Mộc Miểu Miểu thấy vẻ mặt Hàn Phỉ tựa hồ thực sự đã quên, nhân tiện nói: "Lúc vừa mới ngủ, ta nghe thấy ngài đột nhiên bắt đầu la to, còn liều mạng bóp lấy cổ họng mình, vẻ mặt rất thống khổ, ta bị dọa sợ, vì thế liền hét lên một tiếng, sau đó Ảnh công tử liền xuất hiện, hắn phải điểm huyệt mới khiến cho ngài không tự bóp chết chính mình."
Tự bóp cổ mình?
Hàn Phỉ sờ sờ cần cổ, quả nhiên có cảm giác nhói, da dẻ cũng bị chà xước. Nàng cảm thấy mờ mịt, sao mình lại tự bóp cổ thế? Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Mộc Miểu Miểu lấy thuốc mỡ, nói: "Hàn cô nương, ta bôi chút thuốc cho ngài nhé, vết thương trên cổ ngài rất sâu."
Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Phiền ngươi rồi."
Ngay lúc Mộc Miểu Miểu định bôi thuốc cho Hàn Phỉ, người đeo mặt nạ đã trực tiếp cầm lấy thuốc mỡ, nói: "Ta làm."
Nói xong, trực tiếp thoa cho Hàn Phỉ, thuốc mỡ rét lạnh bám vào trên da mang đến cảm giác mát mẻ, cũng làm giảm bớt cơn đau ở cổ. Hàn Phỉ nhíu mày thật sâu, nàng nhớ lại dị dạng của mình, cùng với cảm giác ngột ngạt không thể tỉnh lại vừa qua.
Người đeo mặt nạ đang thoa thuốc cho Hàn Phỉ, đột nhiên cúi đầu, ngửi ngửi trên người Hàn Phỉ, nói: "Trên người ngươi có mùi hương lạ."
Hàn Phỉ sững sờ, đột nhiên nhớ ra gì đó, lập tức vươn mình sờ về phía cái gối, quả nhiên lấy ra một khối mộc bài, đó là lệnh bài tham gia giải đấu y sư.
Hàn Phỉ để sát mộc bài vào mũi ngửi một lúc, có một mùi thuốc rất nhạt truyền tới, sắc mặt Hàn Phỉ lập tức liền âm trầm xuống, trong miệng phun ra vài chữ.
"Cỏ Trần Hương."
Mộc Miểu Miểu nghi hoặc nói: "Cỏ Trần Hương là cái gì?"
Hàn Phỉ lại nói: "Lệnh bài của ngươi đâu?"
Mộc Miểu Miểu vội vàng nói: "Ta ghét bỏ nó cấn, làm ngủ không thoải mái, nên vẫn bỏ trong bọc quần áo."
"Quả nhiên, khoảng cách xa nói thì ảnh hưởng sẽ không lớn, người của giải đấu y sư này quả là thú vị."
Hàn Phỉ lộ ra một nụ cười gằn, nụ cười này còn mang theo một chút nguy hiểm, lần này, nàng đã thật sự nổi giận.
Mộc Miểu Miểu vẫn chưa kịp phản ứng, nói: "Hàn cô nương, ngài vừa nói cái gì? Cái gì là cỏ Trần Hương?"
Hàn Phỉ đè nén phẫn nộ nói: "Cỏ Trần Hương là một loại thảo dược có thể mê hoặc tâm thần, sinh trưởng trong hoàn cảnh cực kỳ khó khăn, là một loại độc thảo hệ thần kinh trân quý rất khó có được, hương vị nó tỏa ra nếu ngửi lâu sẽ gây tê liệt thần chí, sản sinh ảo giác, nói cách khác, nó có thể tạo ra mộng cảnh, mà mộng cảnh này chính là nỗi hoảng sợ sâu trong đáy lòng của mỗi người, một khi bị cuốn lấy, thì sẽ không thể tránh thoát mộng cảnh này, cứ thế mà chết trong giấc ngủ."
Mộc Miểu Miểu khiếp sợ kêu lên: "Cái này, trên đời còn có độc thảo như vậy sao? Đây chẳng phải là có thể gϊếŧ người trong vô hình à?"
Hàn Phỉ cười lạnh một tiếng, nói: "Thật là gϊếŧ người trong vô hình, e là chết như thế nào cũng không biết, lần này là ta đã xem thường, không nghĩ tới Trung Thảo Đường thật đúng là dốc hết vốn liếng, mưu đồ như vậy tuyệt đối không nhỏ."
Mộc Miểu Miểu lập tức cầm ném mộc bài trong tay xuống đất, giống như cầm phải của khoai lang bỏng tay vậy, lo lắng nói: "Vậy Hàn cô nương, chúng ta nên làm gì? Thứ này phải ném đi sao? Đáng sợ như vậy, ta cũng không dám ngủ!"
Hàn Phỉ phun ra một ngụm trọc khí, nói: "Không sao, đừng để quá gần người là tốt rồi, ngày mai mua ít Bạc Hà trở về, mùi Bạc Hà có thể trung hòa mùi cỏ Trần Hương, độc tính sẽ không thể phát tác."
Mộc Miểu Miểu thoáng an tâm, nói: "Vậy chúng ta nhanh đi nói cho mọi người biết đi, thứ này nhất định sẽ hại chết người!"
Hàn Phỉ lắc đầu, nói: "Không được."
"Tại sao?"
"Bởi vì, sẽ không có ai tin tưởng chúng ta."
Mộc Miểu Miểu nhớ lại ánh mắt xem thường cùng hoài nghi của những người kia khi nhìn các nàng, loại coi rẻ kia gần như không chút nào che lấp, đối với bọn họ mà nói, nữ tử theo nghề thuốc vốn chính là một chuyện cười, không có mấy ai sẽ tin lời các nàng nói, Hàn cô nương nói một điểm cũng không sai. Mộc Miểu Miểu có chút mất mát.
"Đây cũng là ải thứ nhất, tác dụng của cỏ Trần Hương ít người biết rõ, nhưng không có nghĩa là không có ai biết, tương tự, độc tính của nó cũng rất dễ trung hòa." Hàn Phỉ vừa vuốt vuốt mộc bài trong tay, vừa nhàn nhạt nói.
Mộc Miểu Miểu nhìn Hàn Phỉ tung hứng khối mộc bài trong tay, vô cùng chuẩn xác dù cho đôi mắt không có thần thái, điều này khiến Mộc Miểu Miểu cảm thấy Hàn Phỉ đã thật sự tức giận.
Mộc Miểu Miểu vô thức bắt đầu đồng tình với người của Trung Thảo Đường, đắc tội Hàn cô nương sợ là không có quả ngon để ăn.
"Được rồi, ngủ đi." Hàn Phỉ ngáp một cái, nói.
Mộc Miểu Miểu vô thức muốn nói cẩn thận, nhưng chỉ chớp mắt đã nhìn thấy người đeo mặt nạ đang nhìn mình chằm chằm, nhất thời toàn bộ long tơ đều dựng ngược cả lên. Ánh mắt người đeo mặt nạ đang hướng về nàng truyền đạt một ý tứ.
Mộc Miểu Miểu lập tức liền tiếp thu được thâm ý cùng với uy hiếp trong đó, thân thể run rẩy một hồi, lập tức nói: "Hàn cô nương, đêm nay ngài bị chấn kinh, vẫn là để cho Ảnh công tử bồi tiếp ngài đi, ta đi sang gian phòng khác nghỉ ngơi!"
Nói xong, Mộc Miểu Miểu cũng không chờ Hàn Phỉ trả lời, lắc người một cái liền rời đi, nàng sợ mình mà đi chậm một bước, sẽ bị ánh mắt của Ảnh công tử gϊếŧ chết a.
Trong phòng chỉ còn dư lại Hàn Phỉ cùng người đeo mặt nạ.
Hàn Phỉ nhàn nhạt nói: "Ngươi muốn nói chuyện gì với ta?"
Không cần đoán cũng biết nhất định là Vô Ảnh có lời muốn nói mới đuổi người đi. Mộc Miểu Miểu luôn luôn là một cô nương biết nghe lời.
Người đeo mặt nạ nhìn về phía Hàn Phỉ, đột nhiên mở miệng: "Đào Bảo là ai?"
Hàn Phỉ đang duỗi người lập tức liền cứng ngắc, sắc mặt cũng không được tự nhiên.
"Lúc ngươi đang ngủ vẫn luôn gọi cái tên này."
"Ngươi nghe lầm rồi."
"Là ai?"
Hàn Phỉ trầm mặc, trong lòng âm thầm kêu khổ, thì ra nàng không tự chủ đã gọi tên Đào Bảo sao?