"Cái gì gọi là mang mặt nạ! Loại người không lộ ra bộ mặt thật sự, hoặc là cao thủ, hoặc chính là thân phận có lai lịch lớn, lúc ngươi vừa từ chối người mù kia, người đeo mặt nạ đã chuẩn bị ra tay với ngươi, vào thời điểm này, một khi xuất hiện bất kỳ vấn đề gì, tạm thời không nói cái khác, ta và ngươi cũng đừng nghĩ có quả ngon để ăn!"
Tạp dịch cuối cùng cũng coi như lộ ra vẻ mặt sợ hãi, lần này cấp trên đã trút xuống bao nhiêu tinh lực cùng tâm huyết hắn đều biết rõ, nếu xảy ra bất kỳ sai lầm nào.. Hắn không dám nghĩ tới.
"Còn nữa, người mù kia muốn tham gia thì cứ để nàng ta tham gia đi, tính tàn khốc của cuộc so tài này cũng nên cho nàng ta trải nghiệm, chuyện người ta muốn tìm chết ngươi gấp gáp ngăn cản như vậy làm cái gì? Ngươi chê không đủ chuyện làm à?"
"Dạ dạ dạ, Trịnh quản sự, ngài giáo huấn rất đúng, là ta hồ đồ!"
Trịnh quản sự nguýt hắn một cái, nói: "Vậy còn lo lắng cái gì, mau mau tiếp tục đăng ký, thời gian không còn nhiều, nhanh đi!"
"Được!"
Ba người đã rời đi liền tìm một khách sạn, bởi vì lí do giải đấu y sư tổ chức, nên khách sạn trong thành gần như đã đầy hết, ba người đi một lúc lâu mới tìm được một nhà trọ ở ngoại thành còn hai gian phòng trống, nhưng vô cùng cũ nát, Hàn Phỉ cũng không quá để ý, nhưng Mộc Miểu Miểu là đại tiểu thu Mộc phủ, lần đầu tiên ở một khách sạn tồi tàn như vậy thì có chút không thoải mái, có điều nàng cũng biết rõ bản thân hiện tại đã không có lựa chọn nào khác.
Cho dù khách sạn này có hoàn cảnh kém như vậy nhưng người đến trọ vẫn đông như mắc cửi, đại sảnh ở lầu một cũng đầy người ngồi, lúc Hàn Phỉ cùng Mộc Miểu Miểu đi tới, đại sảnh vốn huyên náo lại lập tức yên tĩnh một hồi, mọi người đều đang nhìn chằm chằm hai cô nương mới tới.
Mộc Miểu Miểu có chút nghi hoặc hạ giọng nói: "Hàn cô nương, tại sao bọn họ lại một mực nhìn chúng ta như thế?"
Hàn Phỉ 'ờ' một tiếng, nói: "Đại khái là lúc báo danh đã hấp dẫn lực chú ý đi."
Mộc Miểu Miểu nghe vậy liền cầm lấy tay Hàn Phỉ tăng nhanh bước chân đi lên phòng đã thuê, còn dặn tiểu nhị mang cơm canh lên tận nơi, nàng thật không hề muốn bị nhiều người như vậy nhìn chăm chú.
Ngược lại là sau khi các nàng rời đi, đám người ở lại lặng lẽ nghị luận.
"Thật đúng là người mù a, một người mù tới tham gia giả đấu y sư, đây là đang coi thường chúng ta sao?"
"Còn là một nữ tử nữa đấy, tài nghệ y thuật của cô nương này có thể cao tới đâu a?"
"Khả năng là đến để va chạm xã hội thôi, có cái gì phải lo lắng đâu, ta biết có rất nhiều đại nhân vật cũng tới tham gia, ngay cả người của Vạn Cổ cốc cũng chạy tới."
"Một đám người chế độc vật cũng chạy tới tham gia thi đấu? Bọn họ muốn làm cái gì?"
"Ta nhớ rằng người của Vạn Cổ cốc luôn xem thường những trận đấu như thế này, sao năm nay lại tới tham gia náo nhiệt như vậy?"
"Nghe nói là vì là Đằng Mộc đại sư, đại đương gia của Vạn Cổ cốc trúng độc, hôm nay tới đây dường như là muốn Đằng Mộc đại sư xuống núi xem bệnh."
"Haha haha, thật sự là buồn cười, một kẻ chuyên chế độc lại bị trúng độc!"
Lại là một trận cười vang.
Hiển nhiên, dánh tiếng của Vạn Cổ cốc ở trong mắt những người này là tương đối thối nát, không có ai yêu thích những kẻ điên kì quái này.
Đêm đó, Mộc Miểu Miểu cùng Hàn Phỉ ở chung một phòng, giờ khắc này hô hấp của Mộc Miểu Miểu đã vô cùng vững vàng, rơi vào trạng thái ngủ say. Mà ở một bên khác Hàn Phỉ chậm rãi mở mắt ra, lúc này ánh mắt của nàng đã khôi phục bảy tám phần, tuy không thể nhìn xa quá rõ ràng nhưng cũng đã có thể phân biệt rõ được mặt người, có điều nàng vẫn còn muốn ngụy trang thành một người mù.
Cũng không phải Hàn Phỉ thích giả heo ăn thịt hổ, mà khi nàng đã quen không dựa vào đôi mắt, thì độ nhạy cảm của khứu giác, thính giác cùng với xúc giác tăng lên rất cao, đã vượt quá cực hạn bình thường. Loại cảm giác này khiến Hàn Phỉ yêu thích không buông tay, nàng vô cùng hưởng thụ việc không dựa vào đôi mắt, dùng những giác quan khác chế tạo ra 'đôi mắt' để cảm thụ thế giới này, chỉ vào lúc này, những thứ nàng 'nhìn thấy "mới càng thêm thuần túy, dường như mọi thứ dơ bẩn đều không thể lọt vào mắt nàng. Rất nhiều chuyện không muốn suy nghĩ, cũng có thể tạm thời lảng tránh.
Tỷ như.. thân phận chân chính của Vô Ảnh.
Đối với chuyện này, Hàn Phỉ luôn một mực tránh né.
Thân phận chân chính của hắn, dù đã có suy đoán, nhưng Hàn Phỉ chưa bao giờ tìm cách đi chứng thực, tựa hồ hình thức ở chung như hiện tại, vừa vặn là tốt nhất. Chỉ là, như vậy không phải là cách lâu dài, Hàn Phỉ cảm thấy có chút đau đầu.
Nàng một lần nữa xoa xoa mắt, khiến cho đôi mắt càng rõ ràng hơn một chút, hiện tại nàng đại thể đã có thể nhìn toàn cảnh mọi thứ.
Trừng phạt Đào Bảo cho nàng, tựa hồ sắp kết thúc..
Khóe miệng Hàn Phỉ câu lên một vệt cười khổ. Nàng đã có thời gian rất lâu không nghĩ đến Đào Bảo, vốn tưởng rằng có thể thả xuống, thì ra cũng chỉ là trốn tránh mà thôi.
Thân thể nho nhỏ của Đào Bảo, khuôn mặt non nớt, còn có nụ cười gian luôn giắt ở bên mép, tất cả tựa hồ còn vô cùng chân thực, bên tai thậm chí còn vang lên từng tiếng thét của nó.
" Kí chủ, kí chủ, kí chủ.. "
Hàn Phỉ che lỗ tai, muốn xua đi giọng nói kia, nhưng thanh âm vẫn truyền tới. Hàn Phỉ cảm giác hô hấp của mình có chút gấp gáp, nàng tựa hồ thật sự nghe thấy tiếng Đào Bảo đang không ngừng truyền đến, thanh âm xuyên thấu lọt vào tai, bất luận nàng che lỗ tai như thế nào không thể ngăn cản, ở trong đầu nàng không ngừng khuấy đảo.
" Kí chủ, kí chủ, kí chủ.. "
" Kí chủ, tại sao ngươi không tin ta.. "
" Kí chủ, tại sao ngươi lại hoài nghi ta? "
" Kí chủ, ngươi hoài nghi ta, ngươi không tín nhiệm ta.. "
Vẻ mặt Hàn Phỉ có chút thống khổ, nàng muốn phản bác lại, nhưng thanh âm lại bị ngăn chặn, một chữ cũng gọi thốt ra được, một loại cảm giác đau đớn bao phủ toàn thân, làm nàng không thể nhúc nhích.
Thanh âm của Đào Bảo càng ngày càng phập phù, càng ngày càng chói tai, giống như cơn ác mộng quấn chặt lấy nàng, không tránh thoát, cũng không thể thoát đi.
Hô hấp của Hàn Phỉ bắt đầu dồn dập lên, nàng nỗ lực ngăn cản thanh âm kia rót vào trong tai, nhưng ý niệm của nàng vẫn bị áp chế, căn bản không thể phóng thích ra, Hàn Phỉ muốn hô to.
Im miệng!
Im miệng a!
Đừng nói!
Đừng nói nữa! Dừng lại đi!
Hàn Phỉ giãy dụa kêu gào trong im lặng, tựa hồ thống khổ như vậy bức bách thần chí của nàng phải dao động, mỗi một dây thần kinh trong đầu đều đau nhức đến run rẩy, nàng hé miệng, nhưng lại không thể phát ra tiếng kêu rên.
Ngay lúc Hàn Phỉ bị thống khổ cùng ma chú như vậy tấn công đến suýt nữa thì tan vỡ, có ai đó mạnh mẽ lay động nàng.
" Hàn Phỉ! Hàn Phỉ! Tỉnh lại đi! "
Đôi mắt vốn nhắm chặt lập tức mở ra, bên trong mang đầy vẻ thống khổ còn không kịp tiêu tan, tiếng hít thở thô nặng vang lên bên tai. Trái tim đập vô cùng kịch liệt, như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hàn Phỉ mạnh mẽ cầm lấy cánh tay người bên cạnh, khí lực rất lớn, khiến cánh tay người kia cũng phát đỏ, lập tức nàng bị vào ôm vào một lồng ngực mang theo khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng, một mùi hương quen thuộc xông vào mũi nàng.
" Hàn Phỉ, không có chuyện gì, không có chuyện gì."
Lời nói ôn như liên tục vang lên bên tai nàng, từng chút một thay thế nhưng ma âm kia.