Hàn Phỉ có chút đau đầu, nàng không biết nên giải thích thế nào về điểm này, cũng không muốn giải thích.
Tất cả những gì liên quan đến Đào Bảo, nàng không thể nhiều lời, nếu như có thể nàng thậm chí còn muốn hoàn toàn ẩn giấu đi, ẩn giấu đến mưacs không ai có thể biết rõ.
Hàn Phỉ không trả lời, người đeo mặt nạ cũng không giục, chỉ là trầm mặc nhìn nàng, giống như chấp nhất chờ đợi một câu trả lời từ Hàn Phỉ.
Bầu không khí thoáng ngưng đọng lại, giữa hai người dường như có them một tầng ngăn cách vô hình, rốt cục, Hàn Phỉ không chịu nổi vẻ ngưng trọng như vậy, nói: "Người kia là ai không liên quan đến ngươi, ngươi có tư cách gì chất vấn ta?"
Vừa dứt lời, hô hấp của người đeo mặt nạ lập tức căng thẳng, gương mặt dưới tấm mặt nạ cũng cứng ngắc, lần đầu tiên hắn trải nghiệm qua, cái gì gọi là đau lòng, trai tim đang đập trong lồng ngực cũng phảng phất đình trệ.
Hàn Phỉ cũng cảm thấy lời nói của mình tựa hồ quá phận quá đáng, nàng há há mồm, tựa hồ muốn giải thích gì đó, nhưng lại chẳng thể thốt ra lời, không có gì để giải thích, nàng không muốn nhắc tới, cũng không muốn bị chất vấn như vậy.
Một lúc lâu, người đeo mặt nạ một lần nữa mở miệng, nói: "Nghỉ ngơi thật tốt."
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Ánh mắt Hàn Phỉ mông lung chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng mơ hồ của hắn, càng đi càng xa. Trong lòng, có một tia vắng vẻ. Hàn Phỉ cắn răng, cố gắng nhịn xuống cảm giác khó chịu, xoay người nằm lên giường, nhắc nhở bản thân mau mau ngủ, không được nghĩ nữa.
Hôm sau, Hàn Phỉ mang theo một đôi mắt gấu mèo đi ra khỏi phòng, vừa vặn liền va vào Mộc Miểu Miểu ngạc nhiên nhìn nàng, hỏi: "Hàn cô nương, ngài đây là làm sao?"
Hàn Phỉ vung vung tay, nói: "Ta không sao, chỉ là có chút ngủ không ngon."
Mộc Miểu Miểu suýt chút nữa liền buột miệng nói 'Ngài đây mà là ngủ không ngon sao, căn bản chính là không hề ngủ thì có!', nhưng nàng vẫn nhịn xuống, có chút kinh hồn bạt vía liếc mắt nhìn người đeo mặt nạ đang từ từ đi tới. Tối hôm qua đừng nói là hai người này làm ra chuyện gì không thể nói mới khiến hiện tại tinh thần Hàn cô nương mới kém thế đấy nhé!
Suy nghĩ đáng sợ này một khi xuất hiện, thì không làm sao xua ra khỏi đầu được, ánh mắt Mộc Miểu Miểu thỉnh thoảng rơi vào Hàn Phỉ, lại chuyển sang người đeo mặt nạ, trên sắc mặt còn mang theo vẻ trêu chọc, nói: "Hàn cô nương, các ngài.. Tối hôm qua.."
Mộc Miểu Miểu còn chưa nói hết, Hàn Phỉ đã nghe ra thâm ý bên trong, khóe miệng nàng co giật, có chút im lặng, dù cho thấy không rõ lắm biểu hiện của nàng ta cũng có thể đoán được nhất định là đầy mặt ám muội. Mà một mực, lại căn bản không hề có chuyện như vậy a!
Hàn Phỉ lập tức ngắt lời: "Thu lại suy nghĩ trong đầu ngươi đi!"
Mộc Miểu Miểu lập tức cúi đầu, nói: "Thật xin lỗi!"
Hàn Phỉ bưng đầu, nói: "Có thời gian quan tâm ta, còn không bằng quan tâm giả đấu y sư đi, trận đấu này tuyệt đối không đơn giản, ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình."
Thấy đề cập đến chính sự, Mộc Miểu Miểu cũng không dám lơ là, nghiêm túc nói: "Vâng, ta biết rồi, Hàn cô nương."
Hàn Phỉ nhớ đến trọng điểm khác, nói: "Đúng rồi, sau này đừng gọi ta là Hàn cô nương, gọi là Huyễn Vũ đi."
Mộc Miểu Miểu cũng nhớ lại lúc báo danh, Hàn Phỉ đúng là dùng cái tên giả Huyễn Vũ này.
"Hàn cô nương, vì sao ngài lại phải dùng tên giả?"
Hàn Phỉ nhàn nhạt nói: "Không có gì, chẳng quả là không muốn bị người khác nhận ra."
"Như vậy sao.. Ta hiểu rồi."
Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Chúng ta đi tham gia lễ khai mạc giải đấu đi."
Nói xong, bọn họ nhanh chóng ăn điểm tâm rồi đi tới địa điểm ước định. Chỉ là dọc đường đi, Hàn Phỉ cùng người đeo mặt nạ không hề nói với nhau câu nào, ngay cả Mộc Miểu Miểu cũng phát hiện sự khác lạ của hai người, đừng nói là ám muội, tựa hồ còn lạnh lùng hơn so với thường ngày, nhưng lần này, Mộc Miểu Miểu không dám lên tiếng dò hỏi.
Lễ khai mạc là ở trong chủ thành đường cử hành trên một cái đài cao, bách tính toàn thành cũng đến đây tham gia trò vui, đây không chỉ là lễ mừng của các y sư, mà cũng là lễ mừng của Minh Quốc bọn họ.
Lúc ba người Hàn Phỉ đến nơi, phần lớn người cũng đã tới, chật kín hơn nửa khu đất trống, mỗi một người đều ngóng nhìn lên đài cao, nhất là khi nghe nói Hoàng Đế của họ cũng sẽ đích thân xuất hiện.
Mộc Miểu Miểu nhìn xung quanh, hạ giọng nói: "Hàn, Huyễn Vũ, nơi này thật là nhiều người a."
Hàn Phỉ vô cùng bình tĩnh nói: "Xem ra Minh Quốc có lòng làm lớn giả đấu lần này, mở rộng sức ảnh hưởng."
Mộc Miểu Miểu nghi hoặc nói: "Đây là tại sao?"
Hàn Phỉ cười cười, nói: "Chuyện này thì không liên quan đến chúng ta, được rồi, tìm một chỗ xem đi."
Ba người chen đến một góc không đáng chú ý, chậm rãi đợi lễ khai mạc bắt đầu, không bao lâu sau, toàn bộ sân bãi cũng đã chật ních người, có người trẻ tuổi trong mắt mang theo hùng tâm tráng chí, cũng có người đượm vẻ già nua, nhưng không có chút chán nản nào, bọn họ từ các nơi khác tới đây, chính là vì trận đấu này. Trong đó, cũng không thiếu nữ tử, trên mặt các nàng không bất kỳ chút tự ti nào, mà tràn ngập kiêu ngạo. Cũng đúng, dù sao người ta vẫn chưa quen với chuyện nữ tử có thể theo nghề thuốc, nữ tử có thể kiên trì vượt khó lại học được một tay y thuật, sao có thể là người đơn giản được.
Mộc Miểu Miểu cũng không thể tự chủ, bắt đầu khẩn trương, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm đài cao. Ngược lại, Hàn Phỉ lại không tập trung, bởi vì mắt bị che khuất, cho nên nàng lơ đãng cũng không có ai chú ý tới.
Bên cạnh truyền đến cảm giác tồn tại của một người thực là quá mạnh mẽ, dù cho Vô Ảnh không nói lời nào, cũng vẫn có thể cường điệu cảm giác tồn tại của bản thân.
Hàn Phỉ nhớ lại tối hôm qua, hai người chia tay trong không vui, nàng không thích bầu không khí cứng ngắc này, nhưng lại không muốn cúi đầu nói ra bản thân khó chịu, vì thế chỉ có thể chịu đựng, khô cằn chờ Vô Ảnh cúi đầu trước, nhưng trái chờ phải chờ cũng thấy Vô Ảnh nói một câu, nàng cảm thấy bản thân thật sự. Thất bại.
Cuối cùng, Hàn Phỉ không chịu nổi, đưa tay ra, giật nhẹ tay áo người bên cạnh.
Người đeo mặt nạ cúi đầu, nhìn bàn tay nhỏ kia, tâm tình vốn một mực ủ dột trong phút chốc được phóng thích, hắn đột nhiên không biết mình luôn kiên trì không hé miệng nói lời nào là vì cái gì, hắn đã nhắc nhở bản thân, từ nay về sau cũng sẽ không bắt buộc nàng, vì sao tối hôm qua còn muốn hùng hổ dọa người?
Người đeo mặt nạ khe khẽ thở dài một hơi, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia, Hàn Phỉ bị dọa cho giật mình, lập tức rút về tay, sắc mặt còn có chút không tự nhiên, nói: "Ngươi vẫn không cao hứng sao?"
Người đeo mặt nạ khan giọng nói: "Ta không tức giận với ngươi."
Ý của hắn là, hắn không hề để chuyện tối hôm qua sự trong lòng.
Hàn Phỉ sẽ tin sao? Tuyệt đối là khônh! Nàng tuy không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được áp suất thấp từ người bên cạnh phát ra đấy! Người đàn ông này thích mở mắt nói mò từ bao giờ vậy!
Hàn Phỉ bĩu môi, nói: "Ngươi đừng trách ta gạt ngươi, ngươi không phải cũng luôn ẩn giấu thân phận của mình sao?"
Hàn Phỉ không thể không lấy điểm này ra để bắt bẻ hắn. Vừa nói xong, người đeo mặt nạ liền không hề mở miệng, Hàn Phỉ thành công hòa một ván với hắn.
Ngay lúc Hàn Phỉ cho rằng chuyện này cứ như vậy mà bỏ qua, thì người đeo mặt nạ đột nhiên mở miệng.
"Nếu như, ta nói cho ngươi biết thì sao?"