Hàn Phỉ ngơ ngác hỏi: "Tại sao?"
Tần Triệt không nói gì, hắn không nói cho Hàn Phỉ biết đáp án. Tại sao? Nào có cái gì là tại sao. Chẳng qua là bởi vì ham muốn đen tối nguyên thủy trong lòng nam nhân mà thôi. Nhưng những điều này, Hàn Phỉ không cần biết rõ.
Thấy Tần Triệt không trả lời, Hàn Phỉ tiến lên một bước, nói: "Tần Triệt, trong này chắc là có hiểu nhầm, Tiểu Bạch sẽ không cùng Minh Quốc.."
"Hàn Phỉ."
"Ừm?"
"Ta muốn nàng ở lại chỗ này."
"Tần Triệt, chàng.."
"Thay ta bảo vệ trận doanh cuối cùng."
Một câu nói này, Tần Triệt nói rất nghiêm túc, nhưng hắn không hề nghiêng đầu nhìn Hàn Phỉ, mà ngước nhìn phía trước. Hàn Phỉ đương nhiên không nhìn thấy vẻ trầm trọng trong mắt hắn.
"Ta sẽ đi tiền tuyến, nhưng ta không thể mất đi nơi này, phía sau nơi đây chính là thành trì, thành trì có 10 vạn bách tính, bước đi này, không thể lùi, cũng không thể mất."
Hàn Phỉ đón đến, nói: "Chàng muốn đi nơi đó sao, rất nguy hiểm à?"
"Chiến trường không bao giờ là an toàn."
"Có phải chàng đang gạt ta cái gì hay không?"
Tần Triệt không trả lời.
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, nói: "Tần Triệt, ta cũng cần biết rõ mọi chuyện."
"Không có gì cả, đây chính là chiến tranh, có thể hợp tác, cũng có thể trở mặt thành thù."
Hàn Phỉ nghe xong rơi vào trầm tư, mơ hồ cảm thấy câu nói này không đúng, nhưng không đúng chỗ nào nàng lại không nói ra được.
"Đáp ứng ta, thay ta bảo vệ nơi này."
Đây là lần đầu tiên Tần Triệt trịnh trọng yêu cầu Hàn Phỉ đáp ứng một chuyện như thế. Trong đôi mắt kia toàn bộ đều là vẻ bướng bỉnh, phảng phất giống như năm đó, đôi mắt của tiểu hài nhi, cũng đẹp đẽ, cũng chấp nhất như vậy, khiến Hàn Phỉ hổ thẹn, năm đó, nàng chính là người đã khiến đôi mắt này phải tuyệt vọng. Hàn Phỉ không tự chủ được, gật đầu, xem như lời đáp ứng.
Sau một khắc, Tần Triệt không thể khắc chế được nữa mà đưa tay ra, cũng không quản quân phục trên người mình sẽ làm đau nàng, trực tiếp ôm lấy Hàn Phỉ. Gò má nàng lập tức liền va vào lồng ngực hắn, có chút đau, nhưng nàng không giãy dụa, chỉ yên tĩnh ghé vào trong lồng ngực của hắn.
Lúc Hàn Phỉ trở lại nơi đóng quân, gò má nàng còn có chút ửng đỏ, càng có chút mất tập trung. Nàng cũng không biết tại sao mình lại đáp ứng yêu cầu kia, luôn cảm thấy, không thể cự tuyệt. Nhưng.. tại sao Tiểu Bạch lại liên thủ cùng Minh Quốc? Căn cứ vào những gì nàng biết, Minh Quốc hẳn là quốc gia không được ưa thích, tứ quốc không có một quốc gia nào yêu thích, nhưng bởi vì nó cường đại, không thể không nhịn mà thôi, làm sao hiện tại lại hợp tác với Vân Hỏa quốc được? Tiểu Bạch đang suy nghĩ gì? Hàn Phỉ hiện tại cũng hận không thể bay qua, tự mình hỏi Tiểu Bạch đến cùng là đang nghĩ gì!
"Hàn cô nương! Hàn cô nương! Ngươi đã về rồi!"
Nghe thấy có người hô hoán, Hàn Phỉ dừng bước, quay đầu lại, đã nhìn thấy một binh lính nhìn rất quen mắt chạy tới, nói: "Hàn cô nương, những nạn dân kia đã tắm rửa sạch sẽ, nhưng bọn họ mãnh mẽ yêu cầu muốn gặp ngươi!"
Hàn Phỉ nhớ tới nhiệm vụ của mình, quyết định tạm thời để chuyện vừa rồi qua một bên, theo binh lính đến xem Hạ Hầu quân. Đợi đến khi Hàn Phỉ chạy đến, mắt nhóm người Hạ Hầu quân đang nghỉ ngơi lập tức lóe sáng, từng người đều đứng dậy. Có điều lần này, y phục trên người bọn họ đã được hoán đổi, tuy không phải là quần áo mới, nhưng thắng ở chỗ sạch sẽ, toàn thân bẩn thỉu cũng đã được tẩy rửa sạch, tới gần không còn bị mùi hôi trên người họ hun cho gần chết nữa, điều này thực sự làm cho bọn họ xem ra hòa ái dễ gần không ít.
Hàn Phỉ đang muốn đi tới, binh lính liền ngăn lại, nói: "Hàn cô nương, ngài nhất định phải cẩn thận một chút! Ngàn vạn phải bảo trọng chính mình!"
"Hả?"
"Ngài nhớ kỹ, an toàn của ngài là số một!"
Đầu óc Hàn Phỉ mơ hồ, nhưng xung quanh các binh sĩ đều dùng một loại ánh mắt Hàn Phỉ muốn chịu chết nhìn nàng.
Đợi đến lúc Hàn Phỉ đến gần, nhóm Hạ Hầu quân giống như đã hoàn toàn thay đổi, không làm ra cử động gì, chỉ không một tiếng động dùng ánh mắt nhìn nàng, mà một người phụ nữ ôm đứa nhỏ kia tiến lên một bước, liền quỳ xuống, giống như muốn nói lời tạ ơn với Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ cau mày nói: "Ngươi trước tiên đứng lên đi đã!"
Người phụ nữ nghe lời đứng lên, lần này, trong sắc mặt trừ vẻ cảm tạ ra, còn có một vệt cung kính.
Sau đó nam nhân giống như thủ lĩnh kia tiến lên vài bước, mang theo tất cả mọi người, nói: "Hạ Hầu gia chi nhánh thứ ba, ở chỗ này!"
"Đùng!"
Tất cả mọi người đều quỳ xuống xuống, hất tung lên tro bụi mịt mù, ngay cả các binh lính trấn thủ cách đó không xa cũng kinh ngạc, nhưng bọn họ cũng chỉ cho rằng các nạn dân này tạ ơn Hàn Phỉ bởi vì nàng cho họ quần áo sạch, thức ăn, nước uống mà thôi. Nhưng chỉ có Hàn Phỉ biết rõ, những người này, sợ là đã xem nàng là thần nữ. Nàng cúi đầu, liếc mắt nhìn chiếc vòng trên cổ tay mình, suy đoán hẳn là có quan hệ với vòng tay.
"Các ngươi cứ tùy tùy tiện tiện quỳ xuống như thế, ta liền đi."
Mọi người bị dọa sợ, chỉ lo Hàn Phỉ đi thật, xoạt một tiếng liền đứng dậy, ánh mắt trừng trừng nhìn nàng.
Hàn Phỉ thở dài một hơi, nói: "Tình hình hài tử thế nào?"
Người phụ nữ vội vàng nói: "Bụng Xa Xa bị đau!"
Hàn Phỉ sờ sờ cằm, đánh giá một hồi, nói: "Cũng không vượt quá dự liệu."
Người phụ nữ căng thẳng, nói: "Xa xa còn có thể sống được sao?"
Trải nghiệm tử vong, không có mẫu thân nào cam lòng từ bỏ hài tử cả mình lần thứ hai.
Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Đương nhiên có thể còn sống, chỉ là có chút phiền phức, ta cũng cần các ngươi theo ta làm rõ một ít chuyện."
Nam nhân thủ lĩnh thở dài một hơi, biết rõ đúng là vẫn còn phải nói rõ, nói: "Ta, Hạ Hầu Quyết, ở đây, hướng về.."
Bốn chữ 'Thần nữ đại nhân' này chưa kịp nói ra, đã bị ánh mắt sắc bén của Hàn Phỉ làm cho nuốt xuống.
Trong lòng Hạ Hầu Quyết có chút phát run, ánh mắt thần nữ đại nhân quá lợi hại, hắn hàm hồ nói một câu: "Ngài hỏi đi."
Hàn Phỉ thấy hắn phi thường hiểu chuyện, thỏa mãn, nói: "Thứ nhất, tại sao các ngươi lại lưu lạc tới nơi này?"
Hạ Hầu Quyết cười khổ, nói: "Chúng ta là bị lưu đày."
"Lưu đày?"
"Vâng, bị chính gia chủ của bản gia lưu đày."
"Vì sao?"
".. Biết địa đồ tồn tại."
Hàn Phỉ thầm nói, quả nhiên.
"Hạ Hầu gia có bao nhiêu người?"
Hạ Hầu Quyết đánh giá rất lâu, nói: "Ước tính bốn ngàn người."
Hàn Phỉ bị con số này làm cho kinh ngạc. Nàng cũng coi như đã gặp qua hậu nhân của chín quân, nhưng chưa từng gặp số lượng nhiều như vậy, thê lương nhất là Thủy Vân quân, chỉ còn lại vài người trong thôn, ngay cả Dư gia hơi hơi tốt hơn một chút, cũng chỉ là mấy trăm người thôi. Hiện tại một Hạ Hầu gia lại có bốn ngàn người. Chẳng lẽ là bởi vì có tiền, có thể sinh được nhiều sao? Hàn Phỉ bị chính suy nghĩ của mình làm cho buồn cười, mau mau bỏ đi.
Hạ Hầu Quyết lại nói: "Nhưng chúng ta chẳng qua chỉ là một chi nhánh trong đó mà thôi, chúng ta cùng nhau bị đày, trải qua mưa gió, dịch bệnh, còn dư lại, cũng chỉ có không quá 100 người."