Lúc Hàn Phỉ thật vất vả tiêu hóa sở mọi tin tức, thì có binh lính tới gặp nàng, nói là Vương gia đang tìm. Hàn Phỉ không thể làm gì khác hơn là không cam tâm tình nguyện thu hồi tâm tư của bản thân, theo sau binh lính đi tìm Tần Triệt.
Nói mới nhớ, sáng sớm Tần Triệt đã biến mất, Hàn Phỉ vẫn rất muốn biết hắn đi nơi nào, liền hỏi: "Vương gia sáng sớm đã đi làm gì vậy?"
Binh lính kinh ngạc nhìn về phía Hàn Phỉ, hiển nhiên không nghĩ tới Hàn Phỉ sẽ hỏi như vậy, sau đó binh lính lộ ra vẻ mặt tỉnh ngộ, nói: "Vương gia tất nhiên là đang luyện binh, Hàn cô nương yên tâm, Vương gia tuyệt đối không có chuyện bỏ ngươi đi tìm hoa vấn liễu đâu."
Hàn Phỉ: "..."
Nàng đúng là không nên hỏi! Hàn Phỉ quyết định im lặng là thích hợp nhất. Rất nhanh, binh lính liền dẫn Hàn Phỉ đi tới trên tường thành, lúc này dần dần có gió, bão cát tràn ngập, tầm mắt tựa hồ có chút mơ hồ. Hàn Phỉ không thể không đưa tay che mắt, sợ bị cát bay vào mắt, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ở dưới tường, hình như có rất nhiều điểm đen nhỏ, nhìn kỹ lại, mới phát hiện đó là từng hàng người đang đứng. Rất nhiều, rất nhiều binh lính đang xếp thành đội hình ngay ngắn. Mà đội hình này.. hình như có hơi quen thuộc.
Ngay lúc Hàn Phỉ đang vắt óc nghĩ xem bản thân đã thấy qua ở đâu, thì các binh sĩ phía dưới bắt đầu hành động, từng trận tiếng bước chân đều nhịp vang lên, cả mặt đất dường như cũng rung động, bão cát càng lớn hơn, nhưng khí thế của các binh lính phía dưới ngưng tụ lại một chỗ xông thẳng tới mặt. Hàn Phỉ có chút chấn động, mà bên tai truyền đến thân ảnh cô tịch, giống như ánh bình minh cắt toang bóng tối.
"Đổi!"
Hàn Phỉ không nhịn được theo thanh âm nhìn sang. Mơ hồ, ở trên tường thành tường nhô ra một bình đài, có một thân ảnh vươn lẳng lặng đứng ở đó, thân ảnh kia.. là Tần Triệt. Hàn Phỉ ngẩn ra, lập tức mặt đất rung động một hồi, nàng vội vã nhìn xuống, binh lính phía dưới đã hoàn thành một lần đổi trận hình, giờ khắc này toàn bộ binh lính giống như cây đao thoát khỏi vỏ, phong mang hiển lộ, toàn bộ trận hình hiện ra trước nhọn sau tròn, giống như một mũi thương sắc bén công phá tường thành.
"Phá!"
Nhất thời, theo một chữ này rơi xuống, bên tai truyền đến một trận tiếng reo hò đinh tai nhức óc. Từng tiếng, từng tiếng, tiếng reo hò ở nơi sa mạc rộng lớn vang lên hùng hồn, các binh sĩ đỏ mặt, gồng cơ bắp, đều đang gào thét, vì quốc gia mà chiến, vì nhân dân mà chiến, vì chính mình mà chiến, mỗi một lần, đều xông pha vào ranh giới sống chết. Dần dần, binh lính trú đóng trong trận doanh cũng dừng mọi việc trong tay, ngẩng đầu lên, nhìn về tiền phía tiền tuyến, sắc mặt chậm rãi tràn ngập vẻ nghiêm túc, cùng lúc đó, bọn họ cũng hé miệng, hò hét phụ họa, toàn quân đồng tâm hiệp lực. Trong một mảnh hoang mạc, vô số tiếng gào thét phổ thành một khúc sênh ca hoang vu, vùng tái ngoại chuẩn bị bước vào một cuộc chiến.
Hàn Phỉ lùi về sau hai bước, miễn cưỡng đứng lại, nàng rốt cục nhớ lại vì sao mình lại có cảm giác quen thuộc như thế rồi, cái trận hình này, biến hóa này, chính là trận hình mà buổi tối đó, nàng đọc được trong thư tịch mà Tần Triệt cầm, không nghĩ tới, chỉ là trong thời gian ngắn ngủi.. Tần Triệt lại thành công.. Lúc hết thảy đều được thu chỉnh, Hàn Phỉ vẫn cứ ngơ ngác đứng ở đó, mà thân ảnh vốn nên ở trên bình đài cũng đã biến mất. Sau lưng truyền đến một cảm giác ngột ngạt cực lớn, Hàn Phỉ vô thức xoay người, đã nhìn thấy Tần Triệt một thân quân phục đứng ở phía sau. Hàn Phỉ há há mồm, muốn nói điều gì, nhưng bên tai vẫn bị ù đi, dường như tiếng gào thét vừa rồi vẫn chưa biến mất.
Toàn bộ đội hình lần thứ hai biến hóa mấy hình thức, tấn công, phòng thủ, vây quét, khốn địch, mỗi người trong trận hình đều phối hợp thông thuận như mây bay nước chảy, từng hành đồng đều tuân theo từng tiếng Tần Triệt chỉ huy, âm thanh của hắn đặc biệt rõ ràng trên sa trường.
Sau khi hoàn thành đầy đủ một bộ trận hình, các binh sĩ một lần nữa trở về trận hình ban đầu, lẳng lặng đứng đó, cứng rắn không thể phá vỡ.
Thật vất vả, Hàn Phỉ rốt cuộc tìm lại được giọng nói của bản thân, lại chỉ hỏi một câu vô ích: "Chàng.. thành công?"
Tần Triệt không hề trả lời, chỉ thân mật gọi một câu: "Mập mạp."
Hàn Phỉ nắm chặt tay, nói: "Chàng.. đã lớn."
Hàn Phỉ cũng không biết tại sao mình phải nói như vậy. Chỉ là.. khi nàng nhìn thấy hình ảnh nam nhân đứng trên tường thành chỉ điểm giang sơn, nàng bỗng nhiên nhớ lại, một tiểu hài nhi đã từng bị mọi người bắt nạt, bị ép quỳ xuống. Thân ảnh một lớn một nhỏ từ từ chồng lên nhau, khiến Hàn Phỉ có một loại cảm giác hoảng hốt. Nàng không nhớ rõ bản thân trong đoạn trí nhớ kia, mà Tần Triệt là đứa nhỏ năm đó ngọt ngào gọi nàng là mập mạp, hay là vị tướng quân Vương gia cao quý nhất, không gì địch nổi đang đứng trước mặt nàng này.
Tần Triệt cười cười, nói: "Mập mạp, nàng vẫn không thay đổi."
Hàn Phỉ cả kinh, nói: "Không thể! Tại sao chàng lại xác định là ta? Rõ ràng dáng vẻ hiện tại của ta cùng khi đó không giống nhau!"
Đáp lại Hàn Phỉ, Tần Triệt vươn hai tay ra, ôn nhu đụng vào mắt nàng, Hàn Phỉ vừa định muốn lùi về sau, nhưng lại sửng sốt, bởi vì nàng nhìn thấy giờ khắc này ánh mắt Tần Triệt không còn vẻ băng lãnh nguy hiểm, đó là một loại ánh mắt ôn nhu đến mức tận cùng, giống như là muốn nhấn chìm người khác. Ánh mắt như vậy, khiến người ta căn bản không thể cự tuyệt. Nhưng, Tần Triệt chỉ ôn nhu sờ sờ mắt nàng, cũng không đưa tay ôm lấy nàng, chỉ vì quân phục trên người hắn quá mức cứng rắn, hắn không nỡ lòng khiến nàng bị thương.
"Bởi vì mắt của nàng, chưa bao giờ biến đổi."
Sáng ngời trước sau như một, như là lấy trộm tinh tú mà đặt vào vậy. Khiến người ta không thể dời nổi mắt.
Hàn Phỉ nghi hoặc nháy mắt mấy cái, nói: "Ánh mắt?"
"Ừm."
Hàn Phỉ mới không thèm tin một lý do qua loa như thế, nhưng cũng không hỏi đến cùng, nói: "Vậy chàng không hiếu kỳ tại sao ta lại không già đi sao?"
Ở trong đoạn kí ức kia, tuổi của nàng chính là điểm đáng ngờ nhất, cũng vừa vặn là bí mật nàng không thể nói nhất. Vấn đề này, Tiểu Bạch cũng từng hỏi nàng, Hàn Phỉ không tin Tần Triệt sẽ không nghi hoặc.
Nhưng ngoài ý muốn, ngữ khí Tần Triệt chỉ nhàn nhạt nói: "Nàng ở nơi này, thật tốt."
Hàn Phỉ kinh ngạc: "Cái gì?"
"Nàng đã trở về, thật tốt."
Nói rồi, Tần Triệt thu tay về, không chạm vào mắt Hàn Phỉ nữa, xoay người, nhìn chăm chú các binh sĩ dưới tường thành, nói: "Ta phải đi."
Hàn Phỉ còn không kịp hiểu lời Tần Triệt nói, hỏi lại: "Chàng nói cái gì?"
Hàn Phỉ tưởng mình nghe lầm.
Tần Triệt chậm rãi nói: "Minh Quốc liên hợp với Vân Hỏa, tập kết ở ngoài năm mươi dặm, chiến tranh nơi tiền tuyến đã bắt đầu."
Hàn Phỉ nhạy cảm nắm lấy trọng điểm, nói: "Vân Hỏa? Vân Hỏa làm sao lại liên kết với Minh Quốc chứ? Tiểu Bạch sẽ không làm thế!"
Tần Triệt quay đầu lại, câu lên khóe môi, nói: "Hắn muốn đoạt nàng, từ tay ta."