Hàn Phỉ lại hỏi: "Vậy các ngươi dọc đường e là không chỉ tao ngộ lưu đày thôi, đúng không?" Lời Hàn Phỉ nói có ý riêng.
Sắc mặt Hạ Hầu Quyết có chút khó coi, tựa như nghiến răng nghiến lợi nói: "Đúng, người của bản gia căn bản không muốn để chúng ta sống sót, lúc trục xuất chúng ta, còn xuống tay hạ độc, số người dọc đường đi bị chết quá nửa là bởi vì độc này, chúng ta đã từng đi tìm đại phu đến xem, nhưng dù có trả cho đại phu bao nhiêu tiền cũng đều không thể giải được độc này, cuối cùng chỉ có thể chờ chết."
Hàn Phỉ nhíu nhíu mày, trong đầu đâm đâm Đào Bảo, nói: "Sao người nhà họ Hạ Hầu lại không hề giống tám cánh quân còn lại thế? Chuyện này cũng quá tàn nhẫn đi! Không phải là cùng một dòng họ sao?"
"Kí chủ, dựa theo ghi chép, trong quân tựa hồ Hạ Hầu nhất tộc là hỗn loạn nhất."
"Có ân oán từ trước sao?"
".. Có thể hiểu như vậy."
Hàn Phỉ coi như là hiểu rõ, nhưng lại cảm thấy đau đầu.
Hạ Hầu Quyết thấy Hàn Phỉ không nói lời nào, trong lòng có chút thấp thỏm, nói: "Tuy chúng ta còn lại không nhiều, nhưng một đời nhất nhất trung thành! Những người ở bản gia vốn đã hư thối, đã hoàn toàn lãng quên lời thề lúc trước!"
Lúc Hạ Hầu Quyết nói ra câu nói này còn có chút tức giận bất bình, ánh mắt tràn đầy căm ghét.
Hàn Phỉ kinh ngạc, nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Hạ Hầu Quyết hạ thấp giọng, nói: "Trong bản gia đã có người không để ý đến lời thề lúc trước, hoàn toàn bị du͙ƈ vọиɠ tiền tài xâm chiếm, thậm chí còn đánh chủ ý tới bảo tàng tổ tông lưu lại, có ý định bỏ qua lời thề mà đào bảo tàng lên chiếm làm của riêng! Ta phát hiện ra, muốn ngăn cản, đã bị trục xuấ cùng tộc nhân của mình khỏi bản gia, nếu không phải là có quy định của tổ tiên, không được tàn sát lẫn nhau, e là đã không còn một người nào sống sót!"
Hàn Phỉ vô cùng kinh ngạc, lại là Đào Bảo xem như cho Hàn Phỉ một lời giải thích: "Trong truyền thuyết, bảo tàng của Hạ Hầu gia chính là quân tư trang bị của chín quân, mà số quân dụng trong bảo tàng lưu lại năm đó, số lượng khá khổng lồ, là tập hợp mọi tiền tài, quân tư của chín quân, giao cho tổ tiên Hạ Hầu toàn quyền quản lý."
"Nói cách khác, cái bảo tàng kia kỳ thực không chỉ là bảo tàng của riêng Hạ Hầu gia, mà còn bao gồm của tất cả mọi người sao? Có thể xem như quân tư công cộng đúng không?"
"Đúng thế, kí chủ lý giải rất tốt."
"Đậu phộng, như vậy có nghĩa là hiện tại, người nhà họ Hạ Hầu muốn bá chiếm quân tư công cộng thành của riêng sao?"
"Kí chủ quá cơ trí!"
Lúc này Hàn Phỉ có một loại ảo giác tài sản của bản thân đang bị kẻ khác mưu đoạt, Hàn Phỉ rất tức giận, nói: "Nếu đã như vậy, thì chớ trách ta không khách khí!"
Đào Bảo hưng phấn, hắn vô cùng thích nhìn thấy dáng vẻ Hàn Phỉ lên tinh thần như vậy.
Hạ Hầu Quyết thấy Hàn Phỉ có cùng chung mối thù, trong lòng hết sức cảm động, quả nhiên hậu nhân của thần nữ vẫn chính trực mà thiện lương như thế, đúng vậy, ở trong mắt Hạ Hầu Quyết, Hàn Phỉ chính là hậu nhân của thần nữ.
"Vì bảo vệ lời thề, ta đem địa đồ ghi nhớ sâu sắc trong đầu, bọn họ cho là ta đã quên, nhưng dù có chết ta cũng vẫn khắc cốt ghi tâm!"
Nói tới chỗ này, sắc mặt Hạ Hầu Quyết vô cùng kiêu ngạo. Những người của bản gia muốn phá hoại lời thề, nằm mơ đi thôi! Bọn chúng nhất định không nghĩ tới, hắn sẽ gặp được hậu nhân của thần nữ! Thậm chí hậu nhân của thần nữ còn nắm giữ y thuật xuất chúng như thế, lại còn có quan hệ không tầm thường cùng Tần Vương!
Trong khoảng thời gian ngắn này, Hạ Hầu Quyết đã thăm dò rõ ràng, đây là nơi đóng quân của chiến thần đại danh đỉnh đỉnh-Tần Vương, họ chính là truyền thuyết a! Truyền thuyết mà toàn bộ người trên đại lục đều biết! Đội quân mạnh mẽ chưa từng chiến bại! Họ chính là đội quân được trời cao chúc phúc! Thậm chí địa vị của hậu nhân thần nữ ở đây, Hạ Hầu Quyết đã nhìn ra rõ ràng, vẻ cũng kính của các binh lính kia đối với Hàn Phỉ cũng đủ để biểu thị tất cả, hơn nữa từ thái độ của Hàn Phỉ có thể thấy địa vị của nàng ở đây cũng không thấp, hơn nữa Hạ Hầu Quyết nghĩ đến càng xa hơn.. vị Tần Vương này không phải là còn chưa cưới vợ sao? Nha.. Nếu như Tần Vương..
Nghĩ tới đây, Hạ Hầu Quyết liền nhiệt huyết sôi trào! Bọn họ chỉ là một nhánh bị lưu vong, hắn không phải không có lời oán hận, nhất là nhìn thấy hơn nửa số người của mình chết đi, lại càng thêm oán hận bản gia, vốn là không có hi vọng báo thù, hắn cũng chỉ có thể chờ chết, nhưng tình huống bây giờ không giống nhau, chỉ cần có một tia thời vực lại, hắn sẽ không bỏ qua!
Hạ Hầu Quyết chỉ cần vừa nghĩ tới lúc những người bản gia kia trợn mắt ngoác mồm, tâm tình hắn liền không nhịn được mà nhiệt huyết sôi trào!
Hàn Phỉ sao có thể không hiểu tâm tư của hắn, nàng cũng có thể lý giải được, dù sao bị người bức đến tình cảnh như vậy, đừng nói là hắn, dù là nàng cũng đều không có cách nào nhịn được.
"Vị trí bảo tàng ngươi đã nhớ kỹ?"
Hạ Hầu Quyết mạnh mẽ gật đầu, nói: "Đúng thế, ta đã nhớ kỹ, tùy thời đều có thể đi tìm!"
Hàn Phỉ âm thầm thiết kế mưu đồ, nghĩ một hồi, nói: "Nhớ kĩ không được lộ ra, mặt khác độc trên người các ngươi rất phiền phức, cần một chút thời gian mới có thể giải quyết, quá trình này sẽ rất thống khổ, các ngươi có thể chịu đựng được không?"
Hạ Hầu Quyết kiên định nói: "Chỉ cần có thể sống sót, khổ mấy chúng ta cũng có thể chịu đựng!"
Hàn Phỉ cười híp mắt nói: "Nhớ kỹ lời các ngươi nói hôm nay."
Rất nhanh, Hạ Hầu Quyết liền biết tại sao Hàn Phỉ lại cố ý cường điệu hai chữ 'thống khổ' như vậy. Ngay cả các binh sĩ đóng quân cũng đều có chút không đành lòng nhìn thẳng, nếu không phải biết rõ con người Hàn cô nương, sợ là đều cho rằng Hàn cô nương đang cố ý dằn vặt những nạn dân này. Đây không phải chính là nước ấm luộc người sống sao? Từng cái, từng cái lu lớn cứ như vậy được đặt trên đống lửa, mà trong mỗi cái lu đều có hai người, cứ như vậy bị hỏa thiêu, từ xa cũng có thể nhìn thấy trên mặt bọn họ nhễ nhại mồ hôi, còn có từng tiếng kêu rên.
Hàn Phỉ cứ như vậy ngồi xổm một bên nhìn lửa, tránh cho thế lửa quá lớn, thật sự luộc chín người trong lu, nhưng theo thời gian trôi qua, dần dần, trên mặt những người này chảy ra không phải mồ hôi nữa, mà là một ít dịch thể đen thùi lùi. Nước đen chảy ra từ mỗi tấc da thịt trên thân thể, nhuộm đen cả vạc nước. Nhìn thấy tình cảnh này, các binh sĩ cũng trợn mắt lên, tưởng bản thân mình xuất hiện ảo giác. Rất nhanh, vẻ mặt những người này không còn thống khổ nữa, mà là một loại vẻ mặt hết sức thoải mái, giống như đau đớn trong thân thể đã hoàn toàn biến mất.
Hàn Phỉ vỗ vỗ tay, đứng dậy, đem chuyện còn lại giao cho mấy người lính, dặn dò bọn họ cận thận trông củi lửa, mà bản thân nàng lại đi đến lều trị thương.
Đợi đến khi Hàn Phỉ chạy tới lều vảo chữa bệnh, đáng mừng là, Điệp Y chỉ giỏi quấy nhiễu kia không có ở đây, chỉ có một mình lão đại phu đang bận việc, lúc các thương bệnh bình nằm trên giường bệnh nhìn thấy Hàn Phỉ còn hết sức cao hứng chào hỏi.
Hàn Phỉ cười híp mắt đáp lại từng người, sau đó đứng trước mặt lão đại phu, nói: "Ngài có rảnh không?"
Lão đại phu có chút cảnh giác với Hàn Phỉ, nói: "Làm cái gì?"
Một nữ nhân có thể một cước đá văng cháu gái lão, mà vẫn chưa thể báo thù, lão đại phu đều sợ.
Hàn Phỉ cười híp mắt nói: "Có một loại độc ngài chưa từng thấy, ngài muốn thử xem không?"
Con mắt lão đại phu lóe sáng, nói: "Thật sao?"