Một giấc đến hừng đông, Hàn Phỉ ngủ đến cực kỳ thoải mái mở mắt ra, còn tiện thể duỗi cái lưng mệt mỏi, sau đó mới kinh ngạc phản ứng lại mình có thể động. Hàn Phỉ có chút kinh hỉ vươn mình xuống giường, càng kinh ngạc phát hiện mình mặc trên người một bộ y phục xa lạ, sắc mặt nàng nhất thời lúng túng, không cần đoán cũng biết là ai mặc vào cho nàng. Hàn Phỉ ngẩng đầu lên, tìm kiếm xung quanh thân ảnh Tần Triệt, nhưng toàn bộ lều vải đều trống rỗng, Không thấy Tần Triệt đâu cả.
"Kỳ quái, đi đâu rồi?"
Hàn Phỉ đi giày, vén mành lều vải lên, vừa đi ra, liền đối đầu với vô số đôi mắt to. Hàn Phỉ vội vàng buông mành xuống, các binh sĩ chờ đợi bên ngoài thấy người bên trong lộ diện liền phát ra một loạt thanh âm thổn thức.
"Khà khà, ta đã nói rồi! Ta đoán là Hàn đại phu! Các ngươi đều không tin! Haha haha!"
"Ai biết Vương gia lại cấp tốc như thế, không nghĩ tới a.."
"Mặc kệ! Nhanh! Có chơi có chịu!"
Hàn Phỉ: "..."
Nàng đã lưu lạc tới mức trở thành nỗi quan tâm trọng điểm của mọi người sao? Sau khi chỉnh đốn tâm lý, Hàn Phỉ mới miễn cưỡng duy trì vẻ mặt bình tĩnh lần thứ hai đi ra, đối mặt với những ánh mắt ý vị thâm trường kia nàng đều cố gắng coi như không nhìn thấy, sau khi trấn định tự nhiên rửa mặt một phen liền đi tới lều vải chữa bệnh, đi xem bệnh cho những binh lính bị thương, có một vài binh lính bệnh tình tương đối nghiêm trọng vẫn cần phải theo dõi.
Thấy Hàn Phỉ sau khi tỉnh lại, ngay lập tức đến xem các binh lính bị thương, trong lòng không ít người đều cảm phục, Hàn đại phu quả nhiên là một người tốt, Vương gia cũng không nhìn lầm người, Tần gia quân bọn họ nhất định là được thần may mắn quan tâm, tất cả đêì rất có một loại cảm giác vui mừng cho lão đại của mình tìm được một tức phụ tốt.
Hàn Phỉ tự nhiên là không biết nàng đã thành công đắp nặn trong lòng mọi người một hình tượng vô cùng tốt, giờ khắc này, nàng đang có chút đau đầu nhìn Điệp Y trước mặt đầy vẻ căm thù với mình.
"Ngươi làm cái gì vậy?"
Điệp Y tràn ngập trào phúng hỏi một câu: "Thế nào, không phải là bò lên trên giường của Vương gia sao? Thế nào còn cần tới nơi này?"
Hàn Phỉ thực có chút không hiểu Điệp Y cô nương này, oa nhi này làm sao lại muốn không hiểu đây?
"Ngươi muốn ngăn trở ta đi vào sao? Nếu như bên trong xảy ra bất cứ vấn đề gì có phải ngươi sẽ chịu trách nhiệm không?" Hàn Phỉ ngữ khí nghiêm túc hỏi.
Điệp Y giường như nhớ lại trước đây từng bị Hàn Phỉ đạp cho một cước, thân thể nàng run rẩy một hồi, cũng không còn tràn ngập sức lực như vậy.
Hàn Phỉ thấy nàng mềm yếu xuống, khóe miệng hơi câu lên, nói: "Điệp Y, ngươi đến lúc nào mới chịu hiểu ra, thứ không thuộc về ngươi, mãi mãi cũng sẽ không thuộc về ngươi?"
Đôi mắt Điệp Y lập tức phát hồng, nói: "Dựa vào cái gì? Ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy!"
"Ngươi oán hận ta, nhằm vào ta chỉ càng khiến ngươi trở nên thấp kém đi thôi."
Lời nói của Hàn Phỉ truyền vào tai Điệp Y càng giống như một loại trào phúng vậy, lập tức khiến nàng ta bật khóc, nước mắt từng giọt rơi xuống, nhìn rất đáng thương. Hàn Phỉ nhìn đến phát ngốc, nữ nhân này nói khóc liền khóc, nàng rõ ràng chỉ là muốn biểu đạt nếu như không yêu, thì cũng không cần hạ thấp giá trị của bản thân như vậy, cũng không ngờ lại bị Điệp Y hiểu nhầm thành trào phúng.
Điệp Y càng khóc càng lớn tiếng, hấp dẫn người ở bên trong lại đây, trong lúc nhất thời, mọi tầm mắt đều nhìn chăm chú lên nàng và Điệp Y. Hai người phụ nữ chạm mặt, một người trong đó khóc, như vậy mọi người tự nhiên sẽ cho rằng nàng ta bị người phụ nữ còn lại bắt nạt rồi. Mà Hàn Phỉ, liền thành kẻ bắt nạt người khác kia.
Trên lưng tự nhiên có tội danh khiến Hàn Phỉ vô cùng đau đầu, nói: "Ngươi khóc cái gì?"
Điệp Y vừa khóc lóc nỉ non, vừa lên án nói: "Ngươi nhận được ân sủng lập tức muốn diễu võ dương oai trước mặt ta sao? Ngươi chính là đặc biệt đến cười nhạo ta có đúng không?"
Hàn Phỉ phủ xoa trán, nói: "Ngươi hiểu nhầm rồi, ta chỉ là tới nhìn.."
Hai chữ 'người bệnh' còn chưa nói ra miệng, Điệp Y liền lập tức ngắt lời nói: "Ta không nghe, ta không nghe! Ngươi chính là tới đây cười ta đúng không? Ngươi đúng là nữ nhân độc ác!"
Lại bị buộc cho cái danh xưng 'nữ nhân ác độc' khiến Hàn Phỉ lại một lần nữa tắt tiếng không nói được gì.
Điệp Y thấy càng ngày càng nhiều binh lính nhìn sang, trong lòng sức lực tràn đầy, nói: "Ta ở đây năm năm, bầu bạn cùng Vương gia đi lên chiến trường vô số lần, đúng vậy, ta là không có y thuật giỏi như ngươi, ta không lợi hại như ngươi, năm năm qua ta luôn nơm nớp lo sợ làm tốt phận sự của mình, ngươi dựa vào cái gì mà mạt sát tất cả nỗ lực của ta?"
Lúc Điệp Y nói xong câu này, những binh linh nằm trên giường phía sau cũng lộ ra vẻ mặt hổ thẹn. Đúng thế, Điệp Y cô nương thật sự không có y thuật của Hàn cô nương, nhưng năm năm qua, nhiều lần bồi tiếp bọn họ cùng trú đóng trên chiến trường, tháng ngày khổ sở cỡ nào, mệt mỏi cỡ nào cũng gắng vượt qua. Nhưng nhưng trước đây, bọn họ tựa hồ là đối với Điệp Y cô nương quá mức coi thường, coi những việc nàng làm ra hết thảy đều là chuyện đương nhiên. Nghĩ tới những thứ này, các binh sĩ cũng cảm thấy hổ thẹn, theo đó tâm ý vốn sung kính với Hàn Phỉ cũng giảm thiểu chút.
Hàn Phỉ không thể không cảm thán một hồi, lời nói của cô nương này đúng là đủ độc, thành công đem chú ý của mọi người chuyển lên người mình.
Trong lòng Điệp Y vô cùng đắc ý, đang muốn nói tiếp, Hàn Phỉ trực tiếp lui lại một bước, nói: "Được, xem ra hôm nay ngươi không muốn gặp ta, vậy ta biến mất, dù sao có tổ phụ ngươi ở đây cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì."
Hàn Phỉ không có chút hứng thú gì với cuộc chiến giữa các nữ nhân, trực tiếp liền xoay người rời đi. Điệp Y triệt để há hốc mồm, quên cả gào khóc, cứ như vậy trơ mắt nhìn Hàn Phỉ không chút lưu luyến rời đi, vở kịch còn lại cũng không thể diễn tiếp được nữa.
Sau khi Hàn Phỉ rời khỏi lều chữa thương, tâm tình có chút buồn bực. Nàng cũng không để ý đến sự tồn tại của Điệp Y, nhưng Điệp Y lại nói ra một câu khiến Hàn Phỉ triệt để táo bạo. Thời gian năm năm. Đúng thế, năm năm này, cuối cùng vẫn là thời gian nàng bỏ qua. Đối với nàng, mê man năm năm không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng đối với người khác mà nói, năm năm đủ để phát sinh quá nhiều chuyện, cũng đủ để khiến một người xâm nhập vào cuộc sống sinh hoạt của người khác. Hàn Phỉ không dám nghĩ tới, Điệp Y làm bạn với hắn năm năm, kì thực cũng có phân lượng nhất định trong lòng Tần Triệt. Ý niệm này vừa xuất hiện lập tức khiến cho trái tim Hàn Phỉ có chút đau đớn.
Ngay lúc Hàn Phỉ đang ủ rũ, hệ thống đã lâu không xuật hiện lại nhảy ra, thanh âm còn có chút cấp thiết: "Kíc hủ, kí chủ! Đến! Đến! Bọn họ đến!"
Hàn Phỉ kinh ngạc, vội vã nhìn về một hướng, nói: "Đào Bảo, ngươi rốt cục xuất hiện, trước giờ ngươi đang làm gì thế?"
"Kí chủ! Nhanh! Đi về phía trước! Tình cờ gặp a! Bọn họ có vấn đề a! Phải đi giúp bọn họ!"
Hàn Phỉ há hốc mồm, nói: "Bọn họ là ai? Vấn đề gì?"
"Ai nha không có thời gian! Chờ chút nữa bọn họ sẽ chết a! Nhanh! Kí chủ!"
"Trời ạ, ngươi đến cùng là đang nói cái gì thế?"
"Chín quân a! Chín quân mới đã xuất hiện a! Đang ở phía trước!"
Sắc mặt Hàn Phỉ vui vẻ, vội vàng chạy theo hướng Đào Bảo chỉ.