Lính tuần tra của Tần gia quân phái đi mang về một đám người. Một đám quần áo rách nát, biểu hiện chết lặng. Trên thân đều mang vết thương, mà vết thương cũng đã nhiễm trùng thối rữa, phát ra mùi hôi thối nồng đậm, y phục trên người cũng đã dơ không nhìn ra màu sắc vốn có, đầu bù tóc rối, mỗi người đều gầy đến cực kỳ lợi hại, dường như chỉ cần hơi dùng lực là có thể bẻ gãy.
Đối mặt với một đám người như vậy, các binh sĩ cũng không hề thả lỏng cảnh giác, mỗi người đều nắm chặt vũ khí trong tay, huấn luyện nghiêm chỉnh như vậy đều là dựa vào kinh nghiệm xương máu mà có được. Đã từng có một lần, bọn họ trong lần chính chiến đầu vì quá khinh thường những bách tính ngụy trang gầy yếu này, thả lỏng cảnh giác, trực tiếp đã bị những bách tính gầy yếu này làm cho tổn thất thảm trọng. Chiến dịch đó bọn họ vốn có thể thắng rất phong quang, nhưng lại chết không ít huynh đệ, đó cũng là lần Tần Vương nổi nóng lớn nhất, ai cũng không dám nhớ lại Vương gia khi đó, tự mình gϊếŧ mấy đội trưởng, trừng phạt bọn họ không cảnh giác. Sau đó mỗi một lần chiến đấu, đều là thối luyện một lần những binh sĩ này, mới tạo nên đội binh lính của chiến thần như hiện tại.
Lúc Hàn Phỉ vội vã chạy tới, những người có dáng vẻ của nạn dân này đã bị Tần gia quân sắp xếp đến một mảnh đất trống để canh chừng. Nhưng may mà các binh sĩ cũng không tính là tuyệt tình, không mất hết nhân tính, cho họ một ít nước, những người tị nạn này lập tức uống, đáng kinh ngạc là mỗi người uống nước cũng đều rất ngay ngắn trật tự, không có một ai tranh cướp giành giật, ngay cả tiểu hài tử nhỏ nhất cũng vô cùng ngoan ngoãn, cho dù trong mắt bọn họ vô cùng thèm khát nước.
Hàn Phỉ thở hổn hển chạy tới, nhìn thấy một đám người ăn mặc rách rưới trước mặt, chẳng khác nào khất cái, cả người phát tán ra khí tức hư thối kia chính là chín quân mới mà Đào Bảo nói tới. Chín quân.. đã lưu lạc đến nước này sao? Hàn Phỉ sững sờ nhìn một lúc sau mới chậm rãi tới gần chút, lập tức đã bị binh lính ngăn cản.
"Hàn cô nương, không nên tới gần, những người này thân phận không rõ, sợ là ngươi sẽ gặp nguy hiểm, ngươi chỉ là một cô nương gia, không cần đi lại đây."
Hàn Phỉ do dự một chút, nói: "Các ngươi tìm thấy những người này ở nơi nào?"
Binh lính do dự nói: "Chúng ta phát hiện họ trong một cái hố sâu."
Hàn Phỉ kinh ngạc: "Hố sâu?"
Binh lính cũng rất kinh ngạc, nói: "Vâng, chính là trong hố sâu, lúc chúng ta đang đi tuần liền phát hiện, hố bẫy này dùng cành cây cỏ dại che lại, nếu như không phải chúng ta có người trùng hợp nghe thấy động tĩnh, cũng sẽ không phát hiện này dưới đất có một nhóm người như thế, nhưng nhìn có vẻ, nếu như không phải chúng ta phát hiện, phỏng chừng cũng không thể chịu đựng được bao lâu, lúc chúng ta tìm tới bọn họ đã ăn vỏ cây được một quãng thời gian, lúc này mới đói bụng đến mức ai cũng gầy trơ xương."
Hàn Phỉ nghe đến đây trong lòng run sợ, đến cùng là dạng tình huống gì có thể bức bách người khác đến mức độ như vậy. Còn không chờ Hàn Phỉ phục hồi tinh thần lại, chỉ nghe thấy trong đám người kia truyền đến tiếng kinh hô.
"Xa Xa, Xa Xa ngươi làm sao vậy, đừng dọa mẫu thân, Xa Xa!"
Hàn Phỉ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy những khất cái kia đều bắt đầu hoảng loạn, mỗi một người đều đứng lên vây quanh một chỗ, khiến các vệ binh trông coi cũng lo lắng đề phòng, sợ bọn họ phát sinh bạo động gì đó.
"Phát bệnh! Phát bệnh! Lại phát bệnh!"
"Làm sao bây giờ, chúng ta nên làm gì a? Ông trời tuyệt đường sống của ta!"
"Chúng ta cũng sẽ chết, cũng sẽ chết, chạy không thoát, đây là số mệnh a.."
Một trận âm thanh khóc rưng rức từ trong đám người dần dần khuếch tán ra n, Hàn Phỉ nhìn thấy trên mặt những người kia đều là nước mắt mông lung, giống như mang theo bi thương rất lớn.
Hàn Phỉ nhíu mày, nói: "Để ta vào xem."
Binh lính còn muốn ngăn Hàn Phỉ, nhưng bị Hàn Phỉ nhanh chóng khom lưng lắc mình né tránh, động tác mây bay nước chảy, binh lính chưa kịp thấy rõ bóng dáng thì trước mặt đã không còn ai. Sau khi Hàn Phỉ đột phá vòng vây của binh lính liền trực tiếp xông tới, nhưng còn không chờ nàng tới gần, những người kia liền quay đầu lại, nhìn chằm chằm Hàn Phỉ, từng người từng người dùng thân thể che chắn phía trung tâm lại, ánh mắt chết lặng trước đây đã thay đổi, là một loại tư thái phòng bị. Càng khiến Hàn Phỉ giật mình là, hô hấp của những người này đều vô cùng nhất trí, điều này từng thấy ở thôn dân thôn Thủy Biên. Quả nhiên.. Những người này chính là đời sau của chín quân, cũng không biết là quân đội nào, Đào Bảo còn chưa kịp nói rõ.
Hàn Phỉ âm thầm suy nghĩ một phen, sau đó nâng hai tay lên, nỗ lực biểu hiện ra dáng vẻ phúc hậu cùng vô hại, nói: "Ta không có ý xấu, ta chính là một đại phu bình thường, vì thế các ngươi có thể yên tâm."
Những người kia vẫn không có bất kỳ ý tứ thả lỏng nào. Các binh sĩ cũng dồn dập lấy ra vũ khí, đôi bên giằng co, nếu Hàn cô nương xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng đợi đầu rơi xuống đất đi! Sáng sớm hôm nay Vương gia còn cố ý thông báo, an toàn của Hàn cô nương cao hơn tất cả, người trọng yếu như vậy mà có nửa phần sơ xuất thì mạng của họ cũng không giữ nổi đâu! Các binh sĩ càng căng thẳng, những nạn dân lại càng không tin lời nói của Hàn Phỉ, tình hình này nếu cứ kéo dài sẽ càng ngày càng gay go hơn thôi.
Hàn Phỉ nheo mắt, nghe thấy bên trong đám nạn dân truyền đến một tiếng kêu đau đớn yếu ớt, nói: "Nếu không trị liệu, hài tử kia sẽ chống đỡ không được bao lâu."
Nghe vậy, đám người tị nạn cấp tốc nhìn về phía một người khá lớn tuổi trong đó. Hàn Phỉ cũng nhìn sang, người này rõ ràng chính là đầu lĩnh của bọn họ.
"Đây đều là ý trời, trời muốn gϊếŧ ta, dù không cứu lại được cũng sẽ không cho các người tàn hại!"
Hàn Phỉ lại bắt đầu đau đầu, nàng sợ nhất là người như thế. Nhưng vì nhiệm vụ, nàng không thể không tận tình khuyên nhủ nói: "Vẫn còn cơ hội, ngươi cho ta xem đi."
"Dừng tay! Kẻ ô uế như ngươi, không được đụng vào!"
Những binh sĩ kia càng thêm tức giận, đột nhiên tới gần một bước, liền muốn trói những nạn dân kia lại! Làm sao lại có cái lí đó, Hàn cô nương cứu bao nhiêu người bọn họ a! Lại còn nói Hàn cô nương là người ô uế? Những người này quả thực chính là muốn chết!
Hàn Phỉ thấy bầu không khí càng ngày càng căng thẳng, trực tiếp lớn tiếng nói: "Trước tiên dừng lại! Không nên tới gần!"
Các binh sĩ chần chờ: "Hàn cô nương, chuyện này.."
"Lui về phía sau! Nghe ta!"
Thái độ của Hàn Phỉ quá kiên định, các binh sĩ cuối cùng cũng lui lại chút khoảng cách, nhưng cũng không hề thả vũ khí trong tay xuống.
Hàn Phỉ quay đầu chăm chú nhìn về phía nạn dân nói: "Ta không biết cái gì là ý trời hay không phải ý trời, ta chỉ biết ta là đại phu, trách nhiệm của ta chính là cứu người, các ngươi tin tưởng ý trời chính là trơ mắt nhìn một đứa bé chết đi sao? Ngay cả hi vọng cứu chữa cũng không thèm sao? Đây căn bản cũng không phải là ý trời! Các ngươi mới là hung thủ! Hung thủ chính tay hại chết hài tử kia!"
Lời nói có khí phách khiến toàn trường đều yên tĩnh lại trong nháy mắt, nhất là những người tị nạn, cũng lộ ra vẻ mặt hoảng hốt.
Một lúc lâu sau, ngay khi Hàn Phỉ muốn dùng thủ đoạn cường ngạnh, từ trong đám nạn dân truyền đến tiếng khóc của một người phụ nữ.