Ngay lúc trong đầu phó quan xuất hiện nghi vấn này, hắn liền trôi chảy nói: "Đại nhân, đó là Điệp Y sao?"
Câu nói này vừa ra, Tần Triệt liền dừng bước lại, mà Hàn Phỉ cũng tức giận cứng ngắc thân thể. Nàng cũng không hiểu mình đang tức cái gì. Người đầu tiên đối phương nghĩ tới là Điệp Y có chứng minh cái gì không? Nghĩ như vậy, thật sự là quá ngu, như vậy đã nổi giận, bản thân nàng thật sự quá ngu ngốc. Hàn Phỉ nhắm mắt, không hề có một tiếng động tự cười nhạo mình một hồi, nhưng ánh mắt nàng bị che khuất, lại không nhìn thấy biểu hiện lúc này của Tần Triệt.
Cả người Phó quan cứng ngắc, khi hắn bị cặp mắt kia nhìn, phó quan tưởng bản thân mình sắp chết, cảm giác này chẳng khác nào sắp gặp tử thần, hắn tự nhận bản thân từng theo Vương gia ra chiến trường chém gϊếŧ đẫm máu nhiều lần, gió to sóng lớn gì mà không trải qua, nhưng chưa bao giờ gặp qua cảm giác nguy hiểm cận kề đến thế.
Ánh mắt Tần Triệt đỏ đến mức biến thành màu đen, cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn, sau đó thấp giọng nói: "Không phải."
Chẳng qua chỉ là hai chữ, nhưng giống như vừa trải qua một thế kỷ vậy, dù cho Tần Triệt đã đi cực xa, phó quan vẫn chưa lấy lại tinh thần, chật vật ngồi sập xuống đất, mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng.
Toàn bộ binh sĩ nơi đóng quân đều nhìn thấy Tần Vương tự tay ôm một người trở về. Ai cũng đều kinh ngạc đến ngây người. Tần Vương luôn luôn tự chế, trước nay chưa từng làm ra hành động khác người như thế. Trước mặt mọi người, ôm một người trở về? Tư thế dịu dàng ôn nhu kia thật không chút nào liên quan với khí thế chém đầu địch nhân trên chiến trường chút nào! Là bọn hắn hoa mắt, hay là thiên biến rồi, cũng có thể là.. vận đào hoa của Tần Vương rốt cuộc cũng đến?
Lúc Điệp Y nghe thấy bàn luận khe khẽ bên ngoài còn có chút không tin, nàng vén rèm lên vội vã chạy tới, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng Tần Vương ôm Hàn Phỉ bước vào lều vải, sau đó mành thả xuống, cái gì cũng không nhìn thấy nữa. Điệp Y lập tức che ngực, giống như có đồ vật gì đã bị mất đi, nàng không thể bình tĩnh nổi, muốn đuổi theo, nhưng lúc đến gần lều vải lại bị vệ binh canh giữa bên ngoài cản lại.
Điệp Y tức giận, nói: "Tránh ra! Ta muốn đi vào!"
Các vệ binh công chính nghiêm minh, không bởi vì Điệp Y là nữ tử mà có bất kỳ thiên vị nào, nói: "Vương gia nói, tối nay ai cũng không thể tới gần."
Trong lòng Điệp Y hồi hộp một tiếng, càng thêm hoang mang, nói: "Ngươi có biết ta là ai không? Lại dám ngăn ta? Ta sẽ nói cho Vương gia! Tránh ra! Ta muốn đi vào!"
"Không nên làm khó chúng ta, nếu Vương gia trách tội xuống, chúng ta cũng không chịu nổi, mệnh lệnh là như vậy, Điệp Y cô nương không nên ép chúng ta."
Thấy vệ binh mềm không được, cứng không xong, vẻ mặt Điệp Y thật muốn khóc lên, nàng khẽ cắn răng, quay đầu chạy đi, nàng muốn đi tìm tổ phụ! Tuyệt đối không thể như vậy! Tần Triệt không thể ở cùng nữ nhân khác!
Nhìn thấy Điệp Y chạy đi, hai vệ binh cũng lộ ra vẻ mặt đồng tình, còn lén lút giao lưu hai câu.
"Chà chà, Điệp Y cô nương này chờ đợi lâu như vậy, hay là không hiểu Vương gia có ý gì nhỉ?"
"Chỉ e là hiểu rõ nhưng giả bộ hồ đồ thôi."
"Vậy cũng thật đáng thương, một cô nương gia tốt lại không thèm để ý mặt mũi, còn ai dám muốn."
"Xuỵt, đừng nói nữa, đây là chuyện chúng ta không thể quản."
Bên trong lều cỏ.
Hàn Phỉ bị đặt trên một cái giường mềm mại, sau đó áo choàng trên người bị mở ra, nàng từng ngụm từng ngụm thở dốc, trừng mắt nhìn Tần Triệt, nói: "Ngươi đến cùng là muốn làm cái gì?"
Tần Triệt không nói lời nào, đứng dậy đi rót nước cho Hàn Phỉ uống, Hàn Phỉ vốn muốn cự tuyệt, nhưng vẫn rất không cốt khí nuốt xuống, dằn vặt như thế một đường, nàng cũng sắp khát chết rồi. Nước uống xong, Tần Triệt cứ như vậy ngồi xuống, trong tay không biết từ lúc nào đã cầm một quyển thư tịch cũ nát, sau đó vung tay lên, trực tiếp ôm lấy Hàn Phỉ, cả người nàng bị cố định lại trong vòm ngực vô cùng bá đạo, không cho phép nàng mảy may từ chối. Hàn Phỉ thoáng thở ra một hơi, bị ôm rất không thoải mái, nhưng so với suy nghĩ của nàng thì đã tốt hơn rất nhiều.
Tần Triệt cứ như vậy buông thõng mắt, lẳng lặng nhìn sách trong tay, vô cùng nhập thần. Hàn Phỉ lại thử tự giải huyệt vị một chút, nhưng sau khi thất bại mấy lần mới thật sự chịu từ bỏ, nàng thoáng nghiêng đầu một chút, lập tức liền cảm nhận được hô hấp của Tần Triệt ở trên đỉnh đầu thổi xuống, hơi thở ấm nóng thuộc về hắn, chậm rãi quẩn quanh vành tai nàng.
Hàn Phỉ thoáng tưởng tượng một chút tư thế lúc này của bọn họ, sắc mặt trong nháy mắt liền bạo hồng, cả khuôn mặt đỏ đến mức vô cùng mê người, không nhịn được nói: "Tần Triệt! Ngươi có thể buông tay ra không? Có lời gì chúng ta từ từ nói, cứ ôm ôm ấp ấp như vậy thật sự không được!"
Tần Triệt rốt cục dời mắt khỏi trang sách, nhưng hắn vừa mở miệng, giọng nói khàn khàn đã bán đứng sắc mặt bình tĩnh của hắn.
"Nếu như nàng muốn làm chuyện khác, thì cứ nói cho ta biết."
Sắc mặt Hàn Phỉ cứng đờ, nàng lập tức hiểu rõ chuyện khác trong lời hắn nói là chỉ cái gì. Hàn Phỉ ngoan ngoãn không nói lời nào, hiện tại Tần Triệt không phải là người nàng biết trước kia, nàng nhận thua.
Lúc Hàn Phỉ rốt cục yên tĩnh lại, bầu không khí trong lều cỏ lại có mơ hồ một loại cảm giác ấm áp quỷ dị, bóng hai người dựa vào nhau lại càng là có vẻ vô cùng hài hòa. Hàn Phỉ có chút tẻ nhạt nhìn cuốn sách trong tay Tần Triệt một chút, hơi kinh ngạc, đó là một quyển sách hành quân bố trận, giảng giải về một trận pháp vô cùng cổ xưa, độ khó khăn rất cao, vô cùng hiếm thấy, yêu cầu đối với tướng lãnh lại càng cao hơn rất nhiều. Hàn Phỉ cũng không nhịn được chăm chú nhìn xuống.
Ánh mắt Tần Triệt liếc qua nhìn thấy đầu nhỏ của Hàn Phỉ chậm rãi ghé sát vào cuốn sách trong tay hắn, hắn im lặng cười cười, cầm trong tay sách để ra xa một chút, quả nhiên đầu Hàn Phỉ cũng theo đó dời chút, vô cùng chăm chú. Ý cười nơi khóe miệng Tần Triệt càng sâu, tâm tình bạo lệ cuồn cuộn trong cơ thể cũng bị ép xuống gần như không còn. Hàn Phỉ không biết, lúc ở bờ sông, hắn suýt nữa đã không thể khống chế được bản thân mà làm ra chuyện không nên với nàng. Nhưng vô luận là thế nào thì Tần Triệt cũng biết, một khi hắn thật sự làm ra chuyện đó, vậy thì giữa bọn họ, thật sự không thể cứu vãn được nữa.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn cuốn binh thư, biểu hiện đều vô cùng chăm chú, không có nửa điểm hung hăng càn quấy như lúc ở bên bờ sông. Thời gian chậm rãi qua đi, mà Hàn Phỉ cuối cùng cũng không thể kiềm chế được buồn ngủ nữa, cứ như vậy ngủ say trong lồng ngực Tần Triệt. Tần Triệt thả cuốn sách trong tay xuống, tầm mắt chuyển qua gương mặt của Hàn Phỉ.
Đôi mắt to thần thái sáng láng như sao trời kia giờ khắc này đã nhắm lại, gương mặt cực kỳ đẹp đẽ đầy vẻ yên tĩnh mà ban ngày không thấy, lại có vẻ ý nhị đặc biệt. Tần Triệt không nhịn được đưa tay ra, nhẹ nhàng đụng vào gò má ấm áp của nàng. Từ trên đầu ngón tay truyền đến nhiệt độ giống như là muốn thiêu đốt hắn, ánh mắt hắn dần trở nên thâm trầm.
"Mập mạp.."
Trong giọng nói của hắn, ôn nhu triền miên, tựa như còn mang theo một điểm quyến luyến. Tần Triệt không biết, hắn nên làm thế nào mới có thể đè nén suy nghĩ tăm tối nhất trong lòng xuống.
"Quả nhiên, phải cho ngươi đi ra.."