Tần Triệt sửng sốt, giống như nhìn thấy chuyện gì cực kỳ đáng sợ. Hàn Phỉ giãy dụa muốn tránh thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt cằm nàng, nàng không muốn đối mặt với hắn. Nàng nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt trượt xuống.
"Mập mạp."
Tần Triệt gọi Hàn Phỉ. Không có tiếng trả lời. Dáng vẻ Tần Triệt vốn tràn ngập nguy hiểm bắt đầu trở nên khủng hoảng.
"Mập mạp, nhìn ta, nhìn ta!"
Hắn rốt cục buông bàn tay đang nắm cằm Hàn Phỉ ra, sau một khắc, một cây chủy thủ kề lên cổ hắn. Tần Triệt sửng sốt. Hàn Phỉ liều mạng thở dốc, sức lực toàn thân đều đang chầm chậm điều động phá tan huyệt vị bị trấn trụ, làm cả người nàng dần thoát khỏi cảm giác như nhũn ra, nhưng tiêu hao quá khổng lồ, tất cả khí lực Hàn Phỉ có thể miễn cưỡng tụ tập lại đều dùng ở cánh tay đang nắm dao găm kia, không dám thả lỏng chuat nào. Hàn Phỉ chưa hề nghĩ tới, sẽ có một ngày, nàng lại kề dao găm vào cổ Tần Triệt. Giữa bọn họ, thế mà lại có một ngày rút đao khiêu chiến.
"Mập mạp.."
Tần Triệt nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, trong thanh âm còn mang theo một tia mềm yếu. Hàn Phỉ ép buộc bản thân không thể bị Tần Triệt mê hoặc, cảm giác về hành vi của hắn với nàng vẫn còn đây, một khi thả lỏng cảnh giác, Hàn Phỉ không biết mình còn có khí lực lại lần thứ hai không.
"Câm miệng, đừng gọi ta.."
Hàn Phỉ chậm rãi đẩy Tần Triệt ra, chủy thủ trong tay vẫn chưa từng rời khỏi cổ hắn, Hàn Phỉ muốn mặc quần áo vào, nhưng một cái tay đúng là vẫn không thể làm được việc, thân thể nàng vẫn mềm đến đáng sợ, Hàn Phỉ không nghĩ tới thủ pháp điểm huyệt của Tần Triệt lại lợi hại như vậy, nàng hao hết khí lực cũng chưa thể hoàn toàn khôi phục.
Cuối cùng, Hàn Phỉ từ bỏ, nàng đột nhiên nghĩ đến, Tần Triệt có thể điểm trụ huyệt vị của nàng, vậy nàng cũng có thể điểm huyệt lại hắn nhỉ! Sắc mặt Hàn Phỉ vui vẻ, đang muốn đưa tay điểm huyệt, bàn tay cầm dao găm tay chợt run rẩy một hồi, đòng tử của Tần Triệt co rụt lại, nhạy cảm bắt được một chút sơ hở này, lập tức hành động, bàn tay nắm chặt lấy cổ tay Hàn Phỉ, hơi dùng sức, dao găm trong tay Hàn Phỉ cuối cùng tuột ra rơi vào trong nước. Hàn Phỉ trợn mắt lên, trong con ngươi tràn ngập khiếp sợ cùng khó có thể tin, còn cả, tuyệt vọng. Nàng không nghĩ tới, hắn lại trở thành một cơn ác mộng như thế. Hàn Phỉ không hề có một tiếng động thở dài một hơi, nhắm mắt lại, giống như chuẩn bị đón lấy cơn ác mộng kia.
Chờ một lúc lâu, vậy mà chuyện nàng dự liệu lại không phát sinh, ngược lại là bên tai truyền đến một trận thanh âm sột soạt, sau đó trên thân chợt nặng, có đồ vật gì che lại thân thể nàng, đó là một cái áo choàng ấm áp rất lớn, bọc chặt cả người nàng lại. Hàn Phỉ kinh ngạc, nàng mở mắt ra, đã nhìn thấy vẻ mặt Tần Triệt chăm chú, tử tử tế tế dùng áo choàng bao bọc lấy cả người nàng, sau đó bế nàng lên, Hàn Phỉ kinh ngạc thốt lên một tiếng, vô thức ôm lấy cổ hắn.
Tần Triệt câu lên khóe môi, nhìn thẳng mắt nàng, nói: "Chúng ta trở về."
Cả người Hàn Phỉ bị vây trong tấm áo choàng, che phủ chặt chẽ, giống như cái kén tằm, sau đó bị Tần Triệt bế ngang lên, từng bước một đi về phía trước. Hàn Phỉ vừa muốn giãy dụa, lại cảm giác được cái mông của mình bị vỗ một cái không nhẹ.
Tần Triệt thấp giọng quát lớn: "Đừng nhúc nhích, bằng không ta liền cởϊ áσ choàng ra, ai cũng có thể nhìn thấy."
Hàn Phỉ nghiến răng nghiến lợi, nhưng dù phẫn nộ thế nào đi nữa, vẫn cố gắng khắc chế, nàng chỉ lo Tần Triệt thật sự sẽ cởϊ áσ choàng ra, nàng còn không chịu nổi chiêu này!
"Ngươi đến cùng là muốn làm cái gì!" Hàn Phỉ không cam lòng hỏi.
Tần Triệt vừa đi về phía trước, vừa hững hờ năm nói: "Mang nàng về nhà."
"Vậy ngươi buông tay ra! Tự ta sẽ đi!"
Tần Triệt dừng bước, Hàn Phỉ cứ ngỡ hắn rốt cục tỉnh ngộ, nhận ra tư thế của hai người bọn họ hiện có bao nhiêu thân mật, sẽ thả nàng xuống, Tần Triệt vô cùng bình thường nói: "Nàng quá không ngoan, phải bị trừng phạt."
"Tần Triệt! Ngươi đừng có được voi đòi tiên!"
"Mập mạp, nàng trở về, ta sẽ không để nàng rời đi nữa."
"Ngươi không hiểu sao! Buông tay, có nghe không hả?"
Tần Triệt thấy Hàn Phỉ giãy dụa càng lúc càng lớn, có vài lần cũng suýt chút nữa tránh thoát khỏi cái ôm của hắn, hắn rốt cục ý thức được, mình nhất định phải nói ra một điều gì đó khắc chế mập mạp bướng bỉnh không chịu nghe lời.
"Nếu như nàng còn cử động nữa, vậy ta liền muốn ngươi, ở ngay đây, nơi bất cứ lúc nào cũng có thể bị phát hiện!"
Lông mày Hàn Phỉ dựng ngược, cả giận nói: "Ngươi dám!"
Tần Triệt thân mật cúi đầu, chà xát lên gò má non mềm của nàng, nói: "Nàng xem ta có dám hay không. Hay là, nàng có thể thử."
Ngữ khí hơi giương lên, mang theo một tia khí tức ám muội. Sau một khắc, Hàn Phỉ lại bị điểm huyệt, chỉ là lần này, nàng không có bất kỳ khí lực nào giải huyệt. Sắc mặt Hàn Phỉ lập tức đỏ ửng, một chữ cũng không muốn nói, coi như là muốn chọc tức hắn.
Lúc càng ngày càng tới gần nơi đóng quân, Hàn Phỉ cũng không nhịn được nữa, có chút cầu xin nói: "Tần Triệt, ngươi trước tiên thả ta xuống, ngươi không thể cứ như vậy mang ta trở lại, mọi người đều sẽ nhìn thấy, van cầu ngươi!"
"Mập mạp, chúng ta trở lại."
Đáp lại Hàn Phỉ, Tần Triệt vẫn cố chấp nói câu này. Hàn Phỉ rốt cục bị đánh bại, cũng có chút tự giận mình, trực tiếp dùng khí lực cuối cùng đem mặt mình giấu vào trong áo choàng, thẳng thắn tự thôi miên bản thân rằng mọi người đều không nhìn thấy nàng.
Lúc Hàn Phỉ đang tự thôi miên, nàng cũng không biết, các binh sĩ kia không những nhìn thấy mà còn bị kinh ngạc đến nỗi con ngươi cũng muốn rớt xuống. Tần Triệt cứ như vậy trực tiếp ôm Hàn Phỉ trở lại lều vải, dọc đường này hắn vẫn không thèm khiêng kỵ qua cái gì, thần sắc bình tĩnh đi vào trong địa điểm cắm trại, phó quan vừa nhìn thấy Tần Vương liền xông tới trước mặt hắn, chuẩn bị cùng Tần Vương thương lượng một chút chiến sự.
"Tần Vương.."
Phó quan mới vừa mở miệng, liền nói không được nữa, chỉ thấy hắn trợn mắt lên, trừng trừng nhìn trong trong lồng ngực Tần Triệt ôm một vật thể hình người.
"Chuyện này.."
Có lẽ, tầm mắt phó quan quá mức nóng rực, Hàn Phỉ giấu mặt ở bên trong áo choàng cũng có chút cảm giác, nàng muốn co người lại nhỏ hơn nữa, nhưng mới vừa động động, đã bị Tần Triệt chế trụ. Tần Triệt nhàn nhạt giương mắt, nguy hiểm mị mị, thân thể cường tráng của phó quan lập tức giật mình một cái đứng thẳng, tầm mắt cũng rút ra khỏi lồng ngực Tần Triệt.
"Chuyện gì?" Tần Triệt vẻ mặt nguy hiểm hỏi.
Phó quan bận bịu xua tay, nói: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì! Tần Vương, thuộc hạ không có việc gì! Hay là không quấy rầy Tần Vương nữa!"
Nói rồi, phó quan trực tiếp liền tránh sang một bên, hướng về phía Tần Triệt nháy nháy mắt, mang theo một loại tâm tình 'mọi người đều hiểu được'. Phó quan rất vui mừng, đại nhân nhà hắn rốt cục giống như người bình thường chịu tiếp cận nữ nhân, nếu không hắn khẳng định cho rằng phương diện kia của đại nhân có vấn đề, nếu không vì sao nhiều năm như vậy đều không có triệu kiến bất luận nữ nhân nào! Phải biết, dựa vào thân phận cùng địa vị của Tần Vương bây giờ, còn nhiều, rất nhiều nữ nhân muốn nhào vào, nhưng ai Tần Vương cũng không thềm nhìn, chỉ giữ Điệp Y ở bên người, nhưng cũng không có ý tứ mập mờ nào.
Phó quan thở dài một hơi, càng ngày càng hiếu kỳ với người được Tần Triệt, là ai.