Ngục tốt cảnh giác nhìn bốn phía, phòng ngừa có người đi qua, cảm giác lo sợ vô cùng. Điều này khiến sắc mặt ngục tốt rất xoắn xuýt, hắn cũng không biết tại sao mình phải liều lĩnh chịu nguy hiểm rơi đầu để cho người đi vào đây. Đại khái là không đành lòng nhìn thấy một Tiểu Hoàng Tử chết ở trong phòng giam đi, dù sao hắn cũng có một nhi tử lớn như vậy, còn đang làm nũng trong lòng mẫu thân, mà xuất thân là Hoàng tử Hoàng gia, cũng đã mất đi mẫu thân, còn khó giữ được tính mạng.
Nghĩ như vậy trong lòng ngục tốt dễ chịu hơn một chút, thấy phía sau truyền đến động tĩnh sột sột soạt soạt, hắn không nhịn được xoay người, đã nhìn thấy cô nương kia xé tay áo của mình, hắn có chút gấp, nói: "Ngươi đang làm gì thế? Ta chỉ để ngươi vào xem hắn mà thôi, ngươi xem xong cũng chuẩn bị đi ra đi, rất nhanh sẽ có người lại đây!"
Hàn Phỉ ngẩng đầu lên, sắc mặt nàng dữ tợn đến đáng sợ, giống như sắp gϊếŧ người vậy, nhất là cặp mắt kia, còn mang theo hồng quang yêu dị, nàng nói từng chữ từng câu: "Cho ta thêm chút thời gian."
Ngục tốt bị đôi mắt kia dọa cho phát sợ, một chữ cũng không dám nói, càng không cần phải phản bác, một khắc đó, hắn có cảm giác linh hồn cũng bị giảo sát. Ngục tốt yên lặng mà quay đầu lại, khóc không ra nước mắt, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đảm nhiệm nhân vật thông khí. Hàn Phỉ dùng hết tự chủ, khống chế hai tay của mình vững hơn một ít, nàng run rẩy thì sẽ khiến tiểu hài nhi thêm thống khổ. Vết thương của hắn quá nghiêm trọng, càng bết bát là, bởi vì thời gian dài không được xử lý, huyết nhục đã gắn chặt vào y phục, muốn gỡ bỏ y phục tất sẽ phi thường đau đớn.
Hàn Phỉ không nhịn được nói: "Triệt nhi, chống đỡ, sẽ rất đau, nhưng ngươi có thể chống đỡ. Ta tin tưởng ngươi."
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, từng chút một xé ống quần hắn ra, mà tiểu hài nhi đang hôn mê cũng đau đến co giật. Thân thể nho nhỏ quất lên từng hồi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập thống khổ. Hàn Phỉ đau lòng không chịu nổi, nhưng nàng không dám dừng lại, nhất cổ tác khí đẩy toàn bộ vải ra, mà động tác này cũng khiến vết thương đã ngưng tụ một lần nữa bị xé rách, máu tươi phun ra.
Hàn Phỉ đột nhiên nói: "Ta muốn nước! Nhanh!"
Ngục tốt vừa nghe, phiền muộn cực kì, nhưng ma xui quỷ khiến, hắn thế nào lại đi lấy một bát nước sạch mang tới. Hàn Phỉ dùng vải thấm nước sách, dọn dẹp ô uế trên đầu gối hắn, cũng nhặt những đá vụn trong đó ra. Hàn Phỉ lấy ra dao găm, đây là do Man Diệp sợ nàng gặp nguy hiểm, cố ý đưa cho nàng, nàng dùng dao hơ trên ngọn nến mấy lần, trừ độc đơn giản, sau đó nhét một tấm vải vào tiểu hài nhi, phòng ngừa hắn kêu lên thảm thiết. Trên đầu gối những chỗ thịt rữa nhất định phải cắt xuống, bằng không vết thương sẽ vẫn nhiễm trùng.
Hàn Phỉ hít sâu nhiều lần, mới tàn nhẫn xuống được tâm, vững vàng nhanh chóng một hơi cắt xuống những chỗ thịt rữa. Đau nhức cắt ra xẻ thịt lập tức khiến tiểu hài nhi rít gào tỉnh lại, nhưng trong miệng bị tấm vải ngăn chặn hắn kêu thảm thiết, hắn bắt đầu liều mạng giằng co.
Hàn Phỉ đầu đầy mồ hôi, nhanh chóng nói: "Đè hắn lại cho ta!"
Ngục tốt luống cuống tay chân giúp đỡ nàng đè lại tiểu hài nhi đang giãy dụa lại, Hàn Phỉ nhanh chóng cắt hết chỗ thịt rữa xuống. Nhất thời, huyết dịch đỏ tươi chảy ra. Nhuộm đỏ cả mặt đất ô uế. Tiểu hài nhi đã đau đến thần kinh co giật, nước mắt từng viên lớn rơi xuống, tròng mắt nhìn không sót thứ gì. Hàn Phỉ cũng đang khóc, nàng vừa khóc, vừa ném dao găm đi, sau đó cấp tốc lấy ra dược phấn tốt nhất mình điều chế được, toàn bộ rắc lên, che lấp đi vết thương to bằng cái bát của hắn.
Máu tươi nhuộm đỏ cả thuốc bột, Hàn Phỉ lại đắp thêm một tầng, đây là Chỉ Huyết Dược phấn tiện dụng nhất nàng điều chế được. Sau đó, Hàn Phỉ dùng tấm vải đã xé từ trước bắt đầu băng bó lại vết thương cho tiểu hài nhi, nàng rất dùng lực, chính là muốn trói chặt xương sọ đã lòi ra ngoài lại, bằng không sau này sẽ lại tái phát. Nhưng quá trình này đau đớn đến sắp lấy mạng của tiểu hài nhi, hắn đau đến ngất đi tỉnh lại nhiều lần.
Một quá trình này, ngục tốt ở một bên giúp đỡ đè lại tiểu hài nhi nhìn thấy cũng không nhẫn tâm, hắn cơ hồ là không dám nhìn tràng diện huyết nhục kia, hài tử nhỏ như vậy đến cùng là làm sao chịu đựng, đây nên có bao nhiêu đau đớn a!
Lúc băng bó xong vết thương trên chân tiểu hài nhi, Hàn Phỉ miễn cưỡng thở ra một hơi, chỉ thấy nàng giờ khắc này đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, cả người suy yếu, bộ dáng này không thể tốt hơn so với tiểu sắc mặt hài nhi. Quá trình này tiêu tốn tất cả mọi khí lực của Hàn Phỉ, giờ khắc này tay nàng chân có chút như nhũn ra. Mà tiểu hài nhi đã đau đến hôn mê, nhưng hô hấp của hắn vẫn còn, Hàn Phỉ liền hơi yên lòng một chút.
Ngục tốt buông tay ra, nhìn dáng vẻ Hàn Phỉ, không nhịn được nói: "Ngươi, ngươi làm sao lại hiểu biết nhiều như vậy?"
Hàn Phỉ lắc đầu một cái, không có khí lực nói chuyện.
Ngục tốt lại nói: "Phương pháp này của ngươi rất lợi hại, như vậy hắn có thể sống đúng không?"
Hàn Phỉ trầm mặc một hồi, nói: "Ta không biết."
Thương thế này quá nặng, dù cho hiện tại nàng đã xử lý tốt, càng mấu chốt là khôi phục phía sau, cùng với việc có bị nhiễm trùng hay không. Không có công cụ trừ độc tốt hơn, sẽ dễ dàng dẫn đến nhiễm trùng diện rộng, mà một khi nhiễm trùng, lấy thể chất hiện tại của tiểu hài nhi căn bản là không kháng nổi.
Ngục tốt nhìn Hàn Phỉ, nói: "Ngươi phải ra ngoài, nếu không sẽ bị phát hiện."
Hàn Phỉ chật vật bò lên, suýt chút nữa liền ngã chổng vó, tay nàng chân quá mềm, suýt chút nữa không chịu được nữa trọng tải của mình. Hàn Phỉ biết rõ, ngục tốt đã giúp nàng rất nhiều, nhiều hơn nữa hắn cũng không làm được, liền nghiêm túc cẩn thận nói cám ơn, vô cùng thật lòng. Ngục tốt yên lặng thở dài, không lên tiếng.
Lúc sắp rời khỏi phòng giam, Hàn Phỉ nghe thấy phía sau truyền đến tiếng kêu yếu ớt. Rất nhỏ, đến nỗi sắp không nghe thấy. Nếu không phải Hàn Phỉ giống như đột nhiên cảm nhận được run lên, nàng cũng sẽ không nghe thấy. Nàng đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, hai tay cầm lấy cửa ngục, liều mạng muốn ghé sát đầu vào nghe cho rõ ràng hơn một chút. Nàng nghe thấy tiểu hài nhi đang nhẹ nhàng, trầm thấp, giống như con thú nhỏ đang gào khóc.
"Mập mạp.. Mập mạp.."
"Mập mạp.. Ngươi ở chỗ nào.."
"Mập mạp.. Ta đau quá.. Đau.."
"Mập mạp.. Mẫu thân đã chết.. Ngươi không quan tâm ta.."
"Đau.. Đừng đánh.. Đau quá.."
Nước mắt Hàn Phỉ thật vất vả mới ngừng được lại lần thứ hai hạ xuống, nàng khóc đến oằn cả người, quỳ trên mặt đất, nàng liều mạng nói: "Triệt nhi, ngươi chờ ta, ta sẽ dẫn ngươi trở về, ta nhất định sẽ mang ngươi trở về!"
"Mập mạp.. Tại sao.."
"Mập mạp.. đừng phản bội ta.. Mập mạp.."
Thanh âm dần nhỏ xuống, cho đến cuối cùng biến mất. Tiểu hài nhi nhắm chặt hai mắt, rơi xuống hai hàng lệ trong. Hàn Phỉ cũng không nhịn được nữa, nàng che miệng lại, nuốt tiếng khóc của bản thân xuống, nàng quỳ trên mặt đất, trái tim cũng vỡ nát.
Ngục tốt đứng ở một bên, nhìn tình cảnh này, chỉ là cảm thán thổn thức. Hàn Phỉ rốt cuộc biết, ở hiện tại, Tần Triệt chưa bao giờ nguyện nói ra hai chân mình vì sao mà bị thương. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, hắn vì lí do này mà không đứng lên nổi. Nàng hận, hận chính mình, càng hận bản thân mình quá mềm yếu.