Sau khi Hàn Phỉ trở về liền đầy bụng tâm tư, ngay cả trong phòng thêm một người cũng đều không chú ý tới. Vừa mới ngẩng đầu, liền đối diện với một gương mặt quen thuộc, lại có chút quái dị. Đó là gương mặt của một thiếu niên lang tuấn lãng ôn hòa. Nàng hấp háy mắt, tưởng bản thân mình bị hoa mắt, nhưng gương mặt trước mắt này càng ngày càng rõ ràng.
Man Diệp đứng ở bên cạnh, nhìn Tiểu Bạch cùng Hàn Phỉ mắt to trừng mắt nhỏ, cảm thấy có chút khôi hài, nói: "Các ngươi đang làm cái gì thế? Làm sao lại giống như lần đầu tiên gặp mặt vậy, trúc trắc đến thế sao?"
Hàn Phỉ lập tức liền lúng túng. Nàng đang không biết tại sao khuôn mặt kia lại quen thuộc như vậy. Thì ra là Tiểu Bạch còn quá trẻ tuổi, có vẻ vô cùng non nớt. Hàn Phỉ có chút không biết làm sao, nàng không ngờ tới việc nhìn thấy Tiểu Bạch ở đây, nàng mượn danh nghĩa Tiểu Bạch giả danh lừa bịp, hiện tại đột nhiên gặp được chính chủ, xác thực rất là lúng túng, nhất là Tiểu Bạch bây giờ, rõ ràng còn là một thiếu niên lang mới mười ba mười bốn tuổi. Hàn Phỉ không nhịn được lại ngắm Bách Lý Mân Tu vài lần, Tiểu Bạch ở độ tuổi này, chậc, vẫn rất đáng yêu, giữa lông mày còn mang theo tính trẻ con. Chỉ là.. Trong mắt hắn tràn ngập mê man, giống như đang nghĩ, hắn đến lúc nào lại có một người bạn như vậy.
Man Diệp thấy tình huống có chút kỳ quái, nhất là lúc nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt kia của Tiểu Bạch, hắn tựa hồ có hơi quái dị, đang muốn mở miệng, Hàn Phỉ vội vã đánh gãy, một phát kẹp lấy cổ Tiểu Bạch, lớn tiếng nói: "Ta cùng Tiểu Bạch còn có ít lời muốn nói, lát nữa sẽ quay lại."
Nói xong, cũng mặc kệ dáng vẻ ghét bỏ cùng kinh ngạc của Bách Lý Mân Tu, Hàn Phỉ dùng lực kéo hắn ra ngoài. Bách Lý Mân Tu tuyệt vọng nhìn Man Diệp, muốn nói với hắn, hắn không quen biết người này a! Đáng tiếc.. Man Diệp còn tưởng rằng hai người này cửu biệt không thấy, có chút điều thầm kín muốn nói, cười híp mắt để nàng đem người đi.
Hàn Phỉ trực tiếp kéo người đến một chỗ vắng vẻ, mới buông tay ra, mà Bách Lý Mân Tu bị kẹp đến nỗi phải liều mạng ho khan.
Hàn Phỉ chắp tay trước ngực, lớn tiếng nói: "Chào ngươi! Ta tên Hàn Phỉ! Từ hôm nay trở đi chúng ta chính là bằng hữu!"
Vẻ mặt Bách Lý Mân Tu như gặp quỷ nhìn chằm chằm Hàn Phỉ, mất một lúc mới cảm giác hô hấp thông của mình thuận, nói: "Ngươi là ai?"
"Hàn Phỉ a!"
"Ta không quen biết ngươi."
"Thì bây giờ biết! Ta biết ngươi là tốt rồi!"
Bách Lý Mân Tu không muốn nói chuyện, thậm chí cảm thấy nữ nhân này thật không hiểu ra sao, nhưng giáo dưỡng tốt làm hắn không có ngay tại chỗ quay đầu đi, mà trầm xuống, nói: "Ngươi muốn làm cái gì?"
Hàn Phỉ nụ cười sâu sắc, nói: "Muốn cùng ngươi làm bằng hữu a!"
Bách Lý Mân Tu có chút muốn nổi khùng, nhưng vẫn kiên trì hỏi một câu: "Tại sao ngươi lại muốn làm bằng hữu với ta?"
Hàn Phỉ trôi chảy trả lời: "Bởi vì ngươi đáng yêu a!"
Bách Lý Mân Tu quay đầu muốn đi, nhưng chưa đi được vài bước, Hàn Phỉ ở ngay phía sau nghiêm túc nói: "Bách Lý Mân Tu, ta muốn ngươi giúp một chuyện."
Không biết vì sao, Bách Lý Mân Tu lại dừng bước. Ngay cả chính hắn cũng không biết, vì sao phải nghe lời nữ nhân xa lạ này. Rõ ràng, nữ nhân này vừa nãy đối với hắn không khách khí như thế, đây còn là lần đầu tiên có người dám kẹp lấy cổ cứng rắn kéo hắn đi như vậy.
"Ngươi, người này thật không hiểu ra sao." Bách Lý Mân Tu đột nhiên nói.
Hàn Phỉ cười một cái, nụ cười rất hư huyễn, nhưng giọng nàng rất nghiêm túc, nói: "Ta biết rõ."
Bách Lý Mân Tu không quay đầu lại, chỉ là đột nhiên có chút cảm giác khó hiểu, nói: "Làm sao ngươi biết ta sẽ giúp ngươi?"
Hàn Phỉ cúi đầu, nói: "Ta cũng không biết, chỉ là ta.. muốn cầu ngươi giúp một chuyện, ta chỉ là tiện miệng hỏi, có đáp ứng hay không, là chuyện của ngươi."
Bách Lý Mân Tu lần đầu tiên tình cờ gặp người cố tình gây sự như thế, nhưng một mực, hắn lại không gọn gàng nhanh chóng từ chối giống như bản thân suy nghĩ, mà hỏi: "Ngươi muốn ta giúp ngươi cái gì?"
Hàn Phỉ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chăm chú lên bóng lưng người thiến niên, nói: "Ta muốn cứu một người."
Man Diệp ở trong phòng chờ thật lâu, trái chờ phải chờ cũng không chờ được đến lúc hai người kia trở về, trong lòng có chút không yên, đừng nói là hai người này dự định bỏ hắn lại nhé? Thật vất vả nhìn mới thấy hai bóng người đi vào, Man Diệp vừa định gọi bọn họ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hai người tựa hồ có hơi kỳ quái, Tiểu Bạch dường như là cật lực muốn che giấu tâm tình mình, mà Hàn Phỉ cũng cười vô cùng có thâm ý.
Man Diệp không nhịn được nói: "Các ngươi làm sao thế?"
Hàn Phỉ xua tay, nói: "Không có chuyện gì, chính là đơn giản tán gẫu một hồi, đúng không, Tiểu Bạch?"
Bách Lý Mân Tu nghe thấy nhũ danh của mình bị nữ nhân này gọi ra dễ như ăn cháo như thế thì có chút khó chịu, nhưng vẫn chỉ rầu rĩ không vui 'ừ' một tiếng. Lần này, Man Diệp liền triệt để bỏ đi lo lắng trong lòng mình, còn cho là mình nhất định đã suy nghĩ nhiều, Tiểu Bạch cùng Hàn Phỉ rõ ràng là biết nhau.
"Các ngươi thì thầm cái gì thế, nói cho ta biết một chút thôi!"
Hàn Phỉ nhìn Man Diệp một chút, lại nhớ đến tên Man công tử này, là người nhà họ Man, đây chính là thế gia Cơ quan thành, liên tưởng đến thiết kế trại của tên sơn tặc kia, tựa hồ.. Có chỗ cần dùng.
Nụ cười trên mặt Hàn Phỉ càng thêm rực rỡ, nói: "Man Diệp ngươi muốn gia nhập sao? Ta gần đây chuẩn bị làm một việc lớn!"
Đôi mắt Man Diệp lập tức sáng lên, nói: "Đại sự gì?"
Hắn thích nhất là làm đại sự!
Hàn Phỉ ngoắc ngoắc tay, nụ cười hiền lành, nói: "Ngươi tới, ta cho ngươi biết."
Bách Lý Mân Tu nhìn thấy biểu tình này của Hàn Phỉ, nhất thời trầm mặc, đáy lòng vì Man Diệp mà mặc niệm một hồi, vừa rồi hắn bị chính nụ cười này không hiểu ra sao lừa gạt đáp ứng yêu cầu đó, mà bây giờ, đến Man Diệp cũng bị lôi xuống nước.
Lúc Man Diệp nghe thấy Hàn Phỉ nhỏ giọng thầm thì, hắn lập tức liền nổ tung.
"Ngươi nói cái gì? Cướp ngục?"
Man Diệp dùng một loại gặp biểu hiện gặp quỷ nhìn Hàn Phỉ, sau đó nhìn về phía Bách Lý Mân Tu, nói: "Tiểu Bạch, ngươi sẽ không cũng đáp ứng đấy chứ?"
Bách Lý Mân Tu bỏ qua ánh mắt hắn, có chút không dám nhìn vẻ mặt Man Diệp. Hắn cũng không biết tại sao phải đáp ứng. Không nên hỏi hắn, hắn thật không biết!
Man Diệp thấy Bách Lý Mân Tu trốn tránh ánh mắt mình, không nhịn được thở dài nói: "Các ngươi đều điên rồi.. Chỉ bằng mấy người chúng ta, làm sao có khả năng cướp ngục a! Đây chính là thiên lao của Hàn Linh! Không phải là phòng giam bình thường!"
Hàn Phỉ trầm giọng nói: "Ta biết rõ."
"Vậy, cái kia.."
Ngữ khí Hàn Phỉ mang theo khẩn cầu, nói: "Ta chỉ cần một chút hỗ trợ, mọi trách nhiệm ta sẽ một mình gánh chịu."
Man Diệp chà chà mồ hôi lạnh trên trán, bình tĩnh lại cảm thấy có chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cướp ngục sao? Đời này hắn cũng chưa từng làm ra chuyện điên cuồng như vậy đâu! Nghĩ đến đây, Man Diệp lại cảm thấy tựa hồ có thể thử một chút.
"Ngươi có cách gì tốt không?"
Hàn Phỉ thấy sắc mặt hắn có chỗ thay đổi, vươn ngón tay câu câu, nói: "Có, muốn nghe không?"
Man Diệp không nhịn được đến gần. Ba người bắt đầu nói nhỏ lập mưu cái gì đó, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng thán phục.