Lúc Hàn Phỉ cùng Man Diệp chạy tới hoàng cung, đã qua một ngày một đêm, đây còn là do dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Hàn Phỉ, mới có thể cấp tốc như thế. Đến hoàng cung, Hàn Phỉ liền tìm một cái cớ trốn khỏi Man Diệp. Nàng muốn tìm cách tiến vào hoàng cung, tiện thể hỏi thăm một chút tình hình hiện tại, nhưng lúc Hàn Phỉ từ trên người lão cung nữ hỏi thăm được tin tức Tuyết quý nhân đã chết vẫn bị khiếp sợ mạnh mẽ, nhất là tội danh của Tuyết quý nhân chính là mưu hại Hoàng Thượng! Trời ạ, thân thể Tuyết quý nhân như thế sao có thể đi mưu hại ai? Nàng có thể còn sống đã xem như rất kiên cường! Đây rõ ràng chính là vu oan hãm hại! Càng làm cho Hàn Phỉ đứng ngồi không yên là, Tam Hoàng Tử điện hạ bị nhốt vào trong thiên lao, cho tới bây giờ cũng không có nửa điểm tin tức.
Hàn Phỉ càng thêm kinh hoảng, ở trong thiên lao, liền có nghĩa nàng không thể dò hỏi được tình hình. Hàn Phỉ lựa chọn tạm thời trở lại, tìm tới Man Diệp, may là Man Diệp mang theo rất nhiều tiền, nàng mượn một số tiền lớn, mua chuộc ngục tốt Thiên Lao, miễn cưỡng đổi được một canh giờ thăm tù, nàng không thể chờ đợi được nữa tiến vào trong thiên lao âm u. Chỉ là, lúc Hàn Phỉ nhìn thấy bóng người nhỏ bé nằm úp sấp kia, nàng vẫn không nhịn được lên tiếng kinh hô.
Hàn Phỉ gắt gao che miệng mình, nhìn thấy có rất nhiều con ruồi xoay quanh trên người tiểu hài nhi, nhất là nửa người dưới của hắn, còn truyền đến mùi máu tanh. Trái tim Hàn Phỉ đạp rất nhanh, nàng nhỏ giọng kêu tên tiểu hài nhi, nhưng không có bất kỳ sự đáp lại nào. Người kia gần như đã là một bộ thi thể. Hàn Phỉ không dám nghĩ tới tiểu hài nhi đến tột cùng tao ngộ cái gì, chỉ cần ngẫm lại, trái tim đều vô cùng đau đớn.
Hàn Phỉ gấp gáp, xin ngục tốt bên cạnh: "Hắn đây là làm sao? Tại sao không tìm đại phu cho hắn, hắn bị thương kia mà!"
Ngục tốt không khỏi nhìn Hàn Phỉ, giọng ồm ồm nói: "Cô nương a, ngươi thật đúng là suy nghĩ nhiều, nơi này là chỗ giam giữ phạm nhân trọng yếu, làm sao còn có thể tìm đại phu cho phạm nhân đây? Sống sót đều là xem mệnh! Hơn nữa a, vị hoàng tử này từ lúc nhốt vào đến giờ, sẽ không có người trông coi, cấp trên không có chỉ thị, ai dám vào xem?"
Hàn Phỉ sững sờ, quên đây là phòng giam cổ đại, căn bản sẽ không xem bệnh cho phạm nhân bệnh tình nguy kịch. Nhưng tình hình tiểu hài nhi rõ ràng không tốt! Ngục tốt thấy Hàn Phỉ thực quá gấp, lại đối với đứa trẻ này có chút không đành lòng, an ủi nói: "Nếu ta nói, còn không bằng chết đi, ngươi cũng không biết nha, vị hoàng tử này nằm ở đây đã ba ngày, thế mà vẫn còn sống, miễn cưỡng có thể uống mấy ngụm nước, ta lén lút bón cho hắn, nhưng không dám làm gì nhiều hơn."
Sắc mặt Hàn Phỉ vô cùng thê thảm, nói: "Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Tại sao lại biến thành bộ dáng này?"
Ngục tốt ngó ngó xung quanh không có đồng liêu khác, lại thấy Hàn Phỉ trả thù lao đủ nhiều, nói một chút cũng không sao, liền mở miệng: "Cô nương, nhìn ngươi quan tâm hoàng tử này như vậy, ta cũng không sợ nói với ngươi. Hai cái chân này của hắn, đã bị đánh phế rồii, xương cũng lòi cả ra ngoài, nghe nói còn tận mắt nhìn thấy mẫu thân mình bị loạn côn đánh chết, cũng không biết tâm linh hài nhi này sẽ vặn vẹo thành ra sao."
Hàn Phỉ ngẩn ra, suýt nữa liền quên cả hô hấp, đầu nàng là một mảnh hỗn độn.
Ngục tốt không ngại làm lớn chuyện, tiếp tục nói: "Ôi, ta thật không dám nghĩ đến tràng diện kia, nếu mẹ ta cứ như vậy chết ở trước mặt ta, mà lại bị đánh chết, phỏng chừng tinh thần của ta sẽ trở nên thất thường mất, hơn nữa a, đứa nhỏ này hai chân cũng đã bị đánh gãy, hiện tại đã vặn vẹo, hư thối, mấy ngày nay khí trời không được tốt, rước lấy rất nhiều ruồi bọ, nói thật, ta cũng không xác định hắn bây giờ còn sống hay không."
Đôi mắt Hàn Phỉ lập tức hồng, nàng liều mạng lục lọi đồ đạc trên người, lấy ra tất cả tiền tài còn sót lại, những đồ vật đáng giá, chỉ cần nàng có thể cầm ra được thì đều móc ra, toàn bộ nhét vào trong tay ngục tốt, nói: "Van cầu ngươi, để ta vào xem cho hắn một chút đi! Van cầu ngươi!"
Hàn Phỉ sợ, sợ Tiểu Tần triệt đã thành một bộ thi thể, nàng hận không thể bay vào ôm hắn lên.
Ngục tốt một mặt làm khó dễ, nói: "Cô nương a, ngươi không nên làm khó ta, có thể cho ngươi đi vào đã rất mạo hiểm, mở cửa ngục càng là không thể nào a."
Hàn Phỉ thấy thế, trực tiếp 'bộp' một tiếng quỳ xuống đến, con mắt đỏ chót nói: "Van cầu ngươi, để ta vào đi, ta chỉ đi vào một chút, chỉ cần một lần thôi, van cầu ngươi, hắn chỉ là một hài tử, hắn nhỏ như vậy, căn bản không chịu nổi thương tổn lớn thế, van cầu ngươi."
Hàn Phỉ vừa nói, vừa dập đầu, lực đạo to lớn, còn có thể nghe thấy tiếng thùng thùng, nhất thời, trán nàng cũng phát hồng.
Ngục tốt căn bản không chịu được, nói: "Ngươi đừng như vậy, đây là quy củ, ta cũng không dễ xử lí a!"
"Van cầu ngươi, van cầu ngươi, ta chỉ cần một chút thời gian là đủ! Chỉ cần một chút thời gian là tốt rồi! Van cầu ngươi!"
Ngục tốt nhìn Hàn Phỉ, lại nhìn bóng người nhỏ bé trong kia, cuối cùng dựa vào chút lương tri còn sót lại, cắn răng một cái, nói: "Được, ngươi chỉ có một phút thời gian, nhiều hơn nữa ta cũng không thể giúp ngươi! Ta sẽ canh gác cho ngươi, ngươi phải nhanh lên, đừng lề mề."
Hàn Phỉ lộ ra nụ cười cảm kích, vội vàng nói: "Ta biết, tạ ơn ngươi!"
Ngục tốt mở cửa ra, Hàn Phỉ lập tức liền đi vào, ôm tiểu hài nhi lên, khi nàng nhìn thấy gương mặt đã gầy không ra hình thù gì, viền mắt hõm sâu, sắc mặt trắng xanh, trái tim nàng vô cùng đau đớn.
"Triệt nhi, Triệt nhi, ngươi tỉnh lại đi, ngươi tỉnh lại đi a, đừng dọa ta, Triệt nhi!"
Hàn Phỉ đưa tay dò vào dưới mũi hắn, rất lâu mới cảm nhận được một luồng hô hấp yếu ớt, điều này làm nàng suýt nữa mừng đến phát khóc, vội vã lấy dược tài mang theo trong ra, vào thời khắc này nàng không khỏi vui mừng vì bản thân đã nhờ Đông Đại Quý mang về rất nhiều dược tài. Nàng lấy ra một miếng nhân sâm, nhét vào trong miệng tiểu hài nhi, tạm thời giữ lấy mạng hắn, lập tức cẩn thận từng li từng tí một mở ra nửa người dưới của hắn. Nhưng lúc Hàn Phỉ mở ra, dù cho nàng đã chuẩn bị tốt tâm lí, vẫn bị một mà thảm trạng trước mắt kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Nước mắt lập tức tuôn ra. Chỗ đầu gối hắn đã bị phá, huyết dịch nhộm quần hắn thành màu đỏ thẫm, ngưng kết thành một đống, mà cặp chân non nớt kia, đã máu thịt be bét, ở chõ vết thương, lộ ra một chút xương trẳng ởn.
Lúc Hàn Phỉ xốc tiểu hài nhi lên, có một vài con ruồi đậu lên trên chỗ máu thịt bầy nhầy, tựa hồ đang tham lam nuốt ăn huyết nhục.
Hàn Phỉ cũng không nhịn được nữa, từ hàm răng tung ra hai chữ: "Kẻ cặn bã!"
Ánh mắt của nàng đỏ đến mức lợi hại, tựa hồ muốn gϊếŧ người, gϊếŧ hết tất cả những kẻ thương tổn tiểu hài nhi. Nàng hận không thể thay hắn chịu mọi đau đớn, thay hắn chịu mọi dằn vặt.
Hai tay Hàn Phỉ đang run rẩy, nàng cắn chặt môi dưới, dù cho cắn chảy ra máu, cũng không cảm thấy đau, nàng lấy ra lực tự chủ to lớn nhất để khống chế chính mình.
Tiểu hài nhi còn cần nàng, nàng không thể kích động.