Một câu nói này, Hàn Phỉ không khống chế âm lượng, thanh âm lớn đến mức đủ để khiến cho mọi người cũng nghe thấy. Tất cả mọi người đều ngừng việc trong tay lại, cũng không nói lời nào, quay đầu nhìn về phía Hàn Phỉ cùng Tần Triệt, ngay cả đang Tật Phong đang chuẩn bị cắn một miếng thịt cũng không thể tiếp tục hạ miệng xuống được. Mọi người đều đang nhìn chăm chăm xem chuyện sẽ phát sinh như thế nào, không ai lên tiếng đánh gãy, toàn bộ tràng diện yên tĩnh đến quỷ dị.
Hàn Phỉ không để ý tới ánh mắt của họ, nàng liên tục nhìn chằm chằm vào Tần Triệt, lồng ngực phập phồng lợi hại, ngay cả hơi thở cũng nóng rực đến mức đáng sợ. Hàn Phỉ cảm thấy lý trí của mình như đang thiêu đốt, bị câu nói kia của Tần Triệt làm cho suýt nữa tan vỡ.
"Vương gia, chàng nói chuyện a!"
Hàn Phỉ là dùng tất cả khí lực, mới làm mình có vẻ không chật vật như vậy, nhưng viền mắt đỏ đã làm bại lộ tâm tình của nàng.
Tần Triệt nhắm mắt, hai bàn tay giấu trong tay áo siết thật chặt, sau đó trầm giọng nói: "Tách ra hành động có thể phân tán lực chú ý của truy binh."
Mà nàng, sẽ càng an toàn. Nửa sau câu nói này Tần Triệt không nói ra, cũng cảm thấy không cần thiết nói ra khỏi miệng. Mà Hàn Phỉ, vĩnh viễn sẽ không biết.
"Tần Triệt, chàng thật nhẫn tâm!"
"Hàn Phỉ, ngươi không cần cố tình gây sự."
Lòng Hàn Phỉ tê dại: "Cố tình gây sự? Thì ra ở trong mắt chàng, ta chính là đang cố tình gây sự sao?"
Hàn Phỉ cảm thấy giờ khắc này mình có chút điên cuồng, nàng không khống chế được tâm tình mình, thậm chí còn có một loại bạo ngược vô cùng ngột ngạt, làm ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén.
"Hàn Phỉ! Đủ rồi!"
Tần Triệt nhận ra được dị trạng của Hàn Phỉ, trong lòng né qua một vệt bất an, nhưng còn không chờ hắn nhắc nhở, vẻ mặt Hàn Phỉ đã có chút không đúng, người cũng lùi về sau hai bước.
"Tần Triệt, chàng có biết hay không, đối với ta chàng rất trọng yếu.."
Ngữ khí Hàn Phỉ có chút nghẹn ngào, nhưng sắc mặt nàng lại có chút vặn vẹo. Nàng buông thõng hai tay, móng tay dần dần dài ra, đầy, còn lóe hàn quang. Nhưng, nàng đưa lưng về phía mọi người, dị trạng của nàng, chỉ có hắn nhìn thấy.
Tần Triệt nhìn thấy, trong lòng có cảm giác nặng nề, nói: "Hàn Phỉ! Đủ rồi!"
Hàn Phỉ bị hét sửng sốt, ngay cả móng tay đang dài ra cũng thu hồi lại, vẻ mặt vốn dữ tợn cũng trở về hình dáng ban đầu, chỉ là trong thần sắc của nàng, tràn đầy đau thương.
Hàn Phỉ đột nhiên nhẹ nhàng cười một cái, nói: "Vương gia, nô gia vừa rồi thất lễ, Vương gia nếu đã quyết định chắc chắn, như vậy nô gia liền sẽ phục tùng, Ảnh Vệ bên người Vương gia, mỗi người đều là cao thủ, cũng sẽ không cần người như ta, như vậy nô gia cũng không cần làm phiền Vương gia nữa."
Hàn Phỉ không biết mình dùng tâm tình gì để nói ra những lời như vậy, chỉ là có một loại.. cảm giác mệt mỏi sâu sắc, cố ngăn cũng không ngăn được. So với cảm giác không thể nào khống chế nộ khí cùng táo bạo của bản thân vừa rồi, dường như cảm giác bi thương này càng không có người nào có thể tiếp thu. Hàn Phỉ thất lạc vô cùng.
Đúng lúc này, thanh âm Tiểu Ngộ Không truyền đến.
"Thủ lĩnh, ta tóm được một kẻ lén lén lút lút!"
Trong giọng nói, còn mang theo một tia hưng phấn. Cũng đúng thôi, ban đêm khô khan, người gác đêm thật là quá tẻ nhạt, có thể tóm lại một người coi như là một loại cảm giác thành công. Chẳng qua là khi Tề Ngộ Không xuất hiện, hắn liền cảm nhận được một trận không khí quỷ quái, nhất là đại bộ phận mọi người còn dùng một loại ánh mắt 'người cứu thế ', 'quá trâu bò', 'quá cảm động' nhìn hắn.
Tề Ngộ Không: .
Hắn vừa làm ra chuyện gì không nên làm sao?
Tề Ngộ Không nhìn về phía Hàn Phỉ cùng Tần Triệt bên kia, đã nhìn thấy dáng vẻ thủ lĩnh giống như sắp khóc, mà Tần Vương.. được rồi, Tần Vương mang theo mặt nạ, không nhìn thấy vẻ mặt. Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc Tề Ngộ Không mẫn cảm cảm nhận được một trận sát khí nhào đến trước mặt, hắn thu lại nụ cười trên mặt, nuốt nước miếng, yếu yếu nói: "Cái kia.. ta không phải là đã quấy rối chuyện gì rồi chứ? Nếu không.. trước tiên ta bắt trói kẻ xâm lấn lại. Các ngươi cứ tiếp tục đi."
Hàn Phỉ hút hút mũi, nói: "Kẻ xâm lấn gì?"
Tề Ngộ Không vội vã từ phía sau túm ra một người bị trói, trong miệng còn nhét một cái bao bố. Mà người kia, còn hết sức quen thuộc!
Hàn Phỉ bật thốt lên: "Băng Linh!"
Đây không phải là Băng Linh trước đây đã đụng phải, còn bị nàng mạnh mẽ giáo huấn qua sao? Giờ khắc này Băng Linh cũng bị làm cho khiếp sợ, nàng nghi hoặc nhìn nữ nhân có chút đầy đặn trước mặt, nghĩ nghĩ, nàng quen người này sao? Khoan đã, giọng nói này.. rất quen thuộc a..
Hàn Phỉ có chút ảo não bản thân nhất thời nhanh miệng, hiện tại nàng cũng không mang mặt nạ da người, vì thế Băng Linh tất nhiên là không nhận ra, nhưng nàng gọi tên nàng ta như thế, phỏng chừng Băng Linh kia cũng sẽ không ngu xuẩn đến nỗi nhận không ra. Quả nhiên, Băng Linh nhìn một vòng, trong đôi mắt từng có kinh sợ cùng nghi hoặc, những người trong Dư gia kia nàng cũng từng thấy, mà giọng nói quen thuộc này nàng cũng đã nhớ ra, là vị đại thẩm kia! Thì ra, thì ra là thế.. Không trách được nàng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó rất quái dị! Thì ra những người này, đều không bày ra bộ mặt thật! Không trách được đại thẩm này luôn đem lại cảm giác quái lạ như thế! Trong lòng Băng Linh hiểu ra tất cả, hận ý càng sâu.
Hàn Phỉ nhìn thấy hận ý trong mắt nàng ta, chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, nói: "Băng Linh, sao ngươi lại tới nơi này?"
Tề Ngộ Không vội vã lấy miếng vải trong miệng nàng ta xuống, làm nàng dễ nói chuyện.
Sau khi Băng Linh thoát khỏi ràng buộc cũng không mở miệng, cứ nhìn chằm chặp Hàn Phỉ, phun ra ba chữ: "Đồ lừa đảo."
Hàn Phỉ đón đến, cũng không để ở trong lòng, nói đúng ra, hiện tại bất cứ chuyện cũng không thể lưu lại bất cứ dấu vết gì trong lòng nàng.
Nàng uể oải quay về phía Tề Ngộ Không nói: "Tiểu Ngộ Không, đưa nàng ta đi đi. Không.. bây giờ hành tung của chúng ta không thể bại lộ, chờ ta điều chế dược vật, làm nàng quên đi mọi chuyện đêm nay sau đó mới thả nàng ta đi."
Băng Linh trợn mắt lên, cũng không nhịn được nữa, nói: "Độc Phụ!"
Hàn Phỉ ngơ ngác, cười trào phúng, nói: "Ta xưa nay chưa từng nói ta là người tốt."
Tề Ngộ Không nhíu nhíu mày, không nghĩ tới miệng lưỡi nữ nhân tự tiện xông vào này lại không sạch sẽ như vậy, nếu sớm biết đã xử lý nàng ta luôn ở bên ngoài rồi! Đào hố vùi đi, người nào cũng không biết! Thủ lĩnh lại còn vì nữ nhân như thế mà cố ý phối dược! Đôi tay thần thánh kia của thủ lĩnh-- đối với Tề Ngộ Không mà nói Hàn Phỉ có thể hiểu biết độc tố trên người bọn họ thì chính là một tồn tại giống như thần, sao có thể phối dược cho một kẻ cặn bã được!
"Thủ lĩnh, để ta trực tiếp đưa nàng đi xử lý, đều tại ta, không nên bắt nàng ta tới!"
Nói xong, Tề Ngộ Không liền định một lần nữa nhét vải rách vào miệng Băng Linh.
"Khoan đã, để nàng lưu lại đi."
Thân thể Hàn Phỉ cứng đờ. Tất cả mọi người sửng sốt, dùng một loại ánh mắt kinh sợ nhìn về phía sau Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ chậm rãi xoay người, nhìn về phía Tần Triệt, nàng rất nỗ lực mỉm cười, nói: "Vương gia, ngài đang nói cái gì?"
Tần Triệt nhàn nhạt nói: "Vận Đào vẫn chưa chạy về, nàng ta có thể tạm thời thay thế."
Sắc mặt Băng Linh vui vẻ, ánh mắt nhìn về phía Hàn Phỉ còn mang theo khiêu khích.
Hàn Phỉ không để ý đến sự khiêu khích của nàng ta, nàng chỉ quan tâm lời Tần Triệt vừa nói, câu nói kia khiến nàng cho rằng đó chỉ là ảo giác.