Đợi đến khi hai người Hác lão bản cùng Khôi Nam mang theo một đống vật tư lớn trở về, tất cả mọi người đều kinh ngạc, số lượng vật tư đã vượt xa quá yêu cầu trong danh sách, thậm chí còn tăng gấp đôi. Ngay cả Hàn Phỉ cũng có chút trợn mắt ngoác mồm. Mắt thấy Hác lão bản mang về nhiều vật tư như thế, thêm vào Tiểu Ngộ Không cùng mấy người Ngọc Long cũng lục tục tụ tập đến nơi, khiến tâm tình vốn khó chịu của Hàn Phỉ có chút thoải mái hơn. Nhưng.. tầm mắt không Hàn Phỉ không tự chủ được nhìn về phía người kia, nàng luôn ép buộc bản thân không nhìn hắn, không đến xem hắn.
Vì cần thu dọn nhiều vật tư như vậy, mọi người quyết định tiếp tục dừng lại tại chỗ một đêm, nghỉ ngơi, tiện thể chúc mừng chuyến đi của Hác lão bản viên mãn.
Hàn Phỉ cũng ẩn ước nhận ra được, từ lúc hai người Hác lão bản cùng Khôi Nam trở về, giữa bọn họ hình như nảy sinh một loại tâm tình khác lạ, nhất là Hàn Phỉ phát hiện, tên 'thủ hạ' đắc lực nhất của nàng, tạm thời xem như thủ hạ đi, thần trí tên đầu lâu tử Khôi Nam lại còn đang đi du hí ở đâu đó! Hơn nữa tầm mắt tựa hồ cũng đang tìm kiếm cái gì, Hàn Phỉ trong một lần vô tình liền kinh sợ nhìn thấy Khôi Nam đang nhìn chằm chằm Hác lão bản, trong ánh mắt chứa một loại tâm tình vô cùng phức tạp.
Hàn Phỉ cũng rất phức tạp, nàng vò đầu bứt tai thật muốn biết bọn họ ở trong thành đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại nhận ra dáng vẻ của mình rất bát quái, không thể làm gì khác hơn là tự mình bí mật quan sát.
Hác lão bản cảm thấy có chút hoảng loạn. Từ sau khi nàng trở lại, phía sau liền theo vài đạo tầm mắt. Một đạo là của Khôi Nam, nàng vẫn có thể hiểu được, dù sao ở trong thành giữa bọn họ cũng phát sinh rất nhiều chuyện, nhưng một đạo khác nàng liền không thể nào hiểu được, đó chính là ánh mắt của Hàn cô nương, quả thực là hận không được xông lên để hỏi cháy nhà ra mặt chuột. Hác lão bản bị nhìn chằm chằm đến tê cả da đầu rốt cục không chịu được, quyết định tìm một cái cớ rời đi trước, vừa vặn gia tộc bên kia cũng đang thúc giục nàng nhanh trở về, nàng thu thập hành lý, chuẩn bị ngày hôm sau liền rời đi, vì vậy đêm nay dạ hội đốt lửa trại coi như là một lời cáo biệt. Nướng thịt, đốt lửa trại, mọi người tụ lại một chỗ, cười cười nói nói, bởi vì xung quanh đều là khu vực hoang vắng, cũng không phải lo lắng bị người phát hiện, nhưng vì lý do an toàn, Hàn Phỉ vẫn điều Tiểu Ngộ Không đi gác đêm, vì thế buồn bực chết Tề Ngộ Không, xong hắn cũng ngoan ngoãn nghe lời đi cắm điểm. Dạ tiệc lửa trại vừa bắt đầu, mọi người đã nhận ra chỗ kì quái. Bởi vì.. Hàn cô nương thế mà đứng cách Vương gia mười vạn tám ngàn dặm xa! Cơ hồ là một người ở đầu này, một người lại ở tuốt một đầu khác! Tất cả mọi người đều kinh sợ.
Trong đội ngũ này, người nào không biết Hàn cô nương trừ thời gian đặc biệt, hầu như đều ở bên người Vương gia, sự quan tâm chăm sóc kia, cả đoàn người ai có mắt cũng đều nhìn thấy. Cũng chính bởi vì như vậy, nên trừ Khôi Chính Quân biết rõ chân tướng ra, thôn dân thôn Thủy Biên cùng người nhà họ Dư đều dựa vào sự tôn trọng với Hàn cô nương, mới tôn trọng, thuận theo và trung thành với Tần Vương. Nếu phải lựa chọn một trong hai, tuyệt đối là Hàn cô nương! Vì thế.. chỗ Hàn Phỉ hầu như chật ních người, vô cùng náo nhiệt, mà Tần Vương bên kia.. để trống một mảng lớn, Ảnh Vệ lại không thích xuất hiện, đều núp trong bóng tối, trừ Tật Phong, bên người Tần Vương cũng không có người khác. Thêm vào Khôi Chính Quân đều là một đám đầu lâu, không sử dụng đồ ăn của người sống, vì thế cũng không tham gia, mà là đi canh gác bên ngoài.
Hàn Phỉ ngẩng đầu nhìn bầu không khí vắng vẻ bên nam thần, mà Tần Triệt tựa hồ không hề có cảm giác, cứ yên tĩnh ngồi ở đó, cúi đầu, cũng không nhìn thấy đôi mắt hắn, Hàn Phỉ căn bản không biết cảm xúc của hắn là gì. Chỉ là.. tâm tình của nàng vốn có chút nhảy nhót lập tức bị giội một chậu nước lạnh. Ngay cả cùng những người bên cạnh cười nói cũng không làm được.
Hàn Phỉ nhìn bên kia, lại quay đầu, lại nhìn bên kia, lại quay trở về, làm cái cổ cũng suýt chút nữa bị vặn gãy, cuối cùng liền dứt khoát mặc kệ khoảng cách xa xôi, một mực nhìn Tần Triệt bên kia. Nàng rất muốn đi tới, nhưng nàng không có lý do gì đi qua cả. Nàng không muốn nhìn thấy hắn cô tịch như thế, nhưng nàng đã bị hạ lệnh trục khách. Nàng đang một mực chờ Tần Triệt cúi đầu, nhưng nàng không đợi được. Nàng không biết, giữa bọn họ đã xảy ra vấn đề gì, dường như là trong nháy mắt, liền biến thành bộ dáng này.
Hác lão bản ngồi ở bên cạnh Hàn Phỉ cũng lưu ý đến ánh mắt Hàn Phỉ, Hác lão bản theo đó nhìn sang, đã nhìn thấy thân ảnh Tần Vương, có chút cô tịch, lập tức tiến đến bên người Hàn Phỉ, nói: "Hàn cô nương, ngươi cùng Tần Vương, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Hàn Phỉ lộ ra nụ cười khổ, cúi đầu nói: "Ta cũng không biết nữa."
Hác lão bản kinh ngạc, nói: "Vậy thì tại sao lại làm đến nước này? Ta còn tưởng rằng.."
Hác lão bản nói đến đây liền ngậm miệng, không hề nói tiếp.
Hàn Phỉ liền thay nàng nói: "Cho là ta vĩnh viễn sẽ không rời khỏi Vương gia nửa bước sao?"
Hác lão bản có chút lúng túng, ho khan hai lần, nói: "Hàn cô nương, ta không phải có ý này.."
Hàn Phỉ tự giễu, nói: "Không sao, ta hiểu mà, a, Hác lão bản, ta không phải đã làm phiền ngươi chứ?"
"Sao Hàn cô nương lại nói như vậy?"
"Ngươi xem một chút, ta vô liêm sỉ quấn ở bên người Vương gia như thế, chuyện gì cũng muốn quản hắn, chuyện gì cũng muốn thò chân vào, chuyện gì cũng không thèm để ý hắn có muốn hay không, ta như vậy nhất định là rất phiền đi." Hàn Phỉ nói nói, tâm tình lại hạ xuống.
Hác lão bản đưa tay nắm chặt bàn tay vô cùng mềm mại của Hàn Phỉ vô, nói thầm trong lòng một câu, sờ cảm giác thật tốt a, ngoài miệng nói: "Hàn cô nương, ngươi tại sao lại nghĩ như vậy? Mọi việc ngươi làm mọi người đều nhìn, Tần Vương cũng nhìn ở trong mắt, vì thế đừng từ bỏ."
Hàn Phỉ miễn cưỡng cười cười, đang muốn nói gì đó, ánh mắt xéo qua lại nhìn thấy Tần Triệt cúi người xuống, một tay che miệng lại, giống như đang ho khan. Ý thức của Hàn Phỉ còn chưa kịp phản ứng, thân thể nàng đã phi thường thành thực đứng dậy, lập tức phi thân qua, vội vội vàng vàng vỗ lưng Tần Triệt, sốt ruột hỏi: "Làm sao rồi? Vẫn tốt chứ, chỗ nào đau?"
Sau khi Tần Triệt ho khan một lúc, lắc lắc đầu, đang muốn lấy khăn lau tay, liền bị Hàn Phỉ chế trụ cổ tay.
Hàn Phỉ trợn mắt lên, nhìn vũng máu trong lòng bàn tay hắn, run giọng nói: "Tại sao? Tại sao còn ho ra máu? Không đúng, không thể như vậy!"
Hàn Phỉ bỏ qua tay Tần Triệt muốn bắt mạch cho hắn, nhưng lại bị đối phương tránh thoát.
"Không cần, chỉ là khí tức nhất thời bất ổn thôi."
Hàn Phỉ nhìn bàn tay trống rỗng của mình, trái tim giống như bị khoét mất một miếng, máu tươi đầm đìa.
Nàng giương mắt, nhịn xuống cay đắng trong lòng, nói: "Vương gia nếu không đồng ý cho ta xem, vậy ta sẽ không xem nữa, hiện tại ta liền đi tìm sư phụ lại đây xem cho người."
Nói rồi, Hàn Phỉ định đứng dậy.
"Hàn Phỉ."
Hàn Phỉ duy trì tư thế nửa ngồi nửa quỳ, lại ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.
"Truy binh rất nhanh sẽ chạy tới, chúng ta cần tách ra làm hai đường."
Hàn Phỉ khó có thể tin nói: "Ngài căm ghét ta đến mức muốn buộc ta rời đi như thế sao?"