"Vương gia, nàng không rõ lai lịch, mục đích cũng không biết, ngài cứ như vậy giữ nàng ở bên người, ngài.."
"Hàn Phỉ, cái này, là chuyện của ta."
Hô hấp của Hàn Phỉ cứng lại. Lời nói đã vọt tới bên mép cứ như vậy bị miễn cưỡng nuốt vào.
Hàn Phỉ nhẹ nhàng cười, nói: "Vương gia.. Là ta sai."
Hàn Phỉ mang theo nụ cười nhàn nhạt, tinh thần hoảng hốt quay về phía Tề Ngộ Không nói: "Thả nàng ra đi, chúng ta trở lại."
Tề Ngộ Không do dự một chút: "Thủ lĩnh, ngươi.."
"Ngộ Không, thả nàng."
"Vâng, thủ lĩnh.."
Tề Ngộ Không không thể làm gì khác hơn là tâm không cam, tình không nguyện cởi trói cho Băng Linh, sau đó lùi tới bên cạnh Hàn Phỉ. Sau khi được cởi trói, Băng Linh liên tục lăn lộn chạy đến phía sau Tần Triệt, trong ánh mắt còn mang theo một tia hâm mộ, cùng với một ý nghĩ ngông cuồng không nên có, không quên yếu kém nói: "Chủ nhân, chủ nhân! Sau này nô tỳ nhất định sẽ hầu hạ chủ nhân thật tốt!"
Tần Triệt nhàn nhạt 'ừm' một tiếng. Hàn Phỉ nhìn tình cảnh này, cảm thấy chói mắt vô cùng, nhưng trong lòng đã không có cảm giác, quá đau đớn, sẽ là chết lặng. Nàng nhìn một chút, tự giễu một tiếng, thu lại nụ cười, nói: "Vương gia, nô gia cáo lui trước, ngày mai liền phân chia nhau hành động, Vương gia cầm địa đồ đi, chúng ta.. thống nhất địa điểm hội họp, quãng thời gian này, sư phụ sẽ cùng theo ngài, Vương gia có thể không muốn gặp lại ta, nhưng hi vọng Vương gia có thể lấy thân thể làm trọng."
Nghe lời này, Hạc lão không vui, đứng lên, đang muốn nói chuyện: "Đồ nhi, cái này không được.."
Hàn Phỉ trực tiếp hô một tiếng: "Sư phụ!"
Hạc lão sửng sốt, hắn nhìn thấy đồ nhi ngoan của mình đã sắp khóc đến nơi, đây là lần đầu tiên lão nhìn thấy đồ nhi có vẻ mặt như thế, Hàn Phỉ trước đây luôn có bộ dáng tươi cười rực rỡ không tim không phổi, đến lúc nào lại biến thành bộ dáng này.
Khoảng thời gian này, Hạc lão cũng đã quên mất Hàn Phỉ từ lâu đã không còn tươi cười thoải mái như trước. Bĩu môi, Hạc lão không nói lời nào.
Hàn Phỉ lộ ra nụ cười cảm kích, sau đó lại nói: "Còn mong Vương gia không từ chối. Đây là yêu cầu cuối cùng của Hàn Phỉ." Tần Triệt không hề trả lời.
Hàn Phỉ tự cho là hắn đồng ý, sau đó hít sâu vào một hơi, nói: "Nô gia đi trước thu dọn đội ngũ, ở đây từ biệt, Vương gia nghỉ sớm một chút. Còn châm cứu.. Sư phụ cũng biết, người sẽ tiếp tục đợt trị liệu cho ngài."
Nói xong, Hàn Phỉ liền rời đi, lần này, nàng không quay đầu nhìn hắn một chút. Mãi đến tận khi Hàn Phỉ rời khỏi, những người còn lại cũng không ngồi được nữa, một hồi tình thế xoay chuyển như thế, không có một người phản ứng lại, tất cả mọi người đều cảm thấy mơ hồ.
Ai ở đây cũng đều có thể thấy được, hai người được cả người trong thiên hạ ca tụng là một đôi trời sinh này, tuy không tính là cắt đứt, nhưng người tinh tường đều có thể nhìn ra được trong này có gì đó không đúng, nhất là Tần Vương lại còn ở trước mặt Hàn cô nương thu nhận một nữ nhân không rõ lai lịch! Đây quả thực là không cách nào nhịn được! Hơn nữa nữ nhân này có dung mạo đẹp hơn so với Hàn cô nương.. Phi! Gầy gò đến mức giống hết cây tre! Làm sao có thể so sánh cùng Hàn cô nương chứ! Vừa nhìn là thấy khó nuôi! Muốn nàng ta để làm chi!
Nhất là những người tôn kính nhất Hàn Phỉ là thôn dân thôn Thủy Biên, trước lúc rời đi còn mạnh mẽ trừng Tần Vương, mới oán hận bất bình đi theo phía sau Hàn cô nương. Người nhà họ Dư do dự một chút, sau đó cũng rời đi, so với Tần Vương thay đổi thất thường, bọn họ càng tin tưởng Hàn cô nương hơn. Cuối cùng là nhóm xương khô, nhưng hầu hết bọn họ đều nhìn về phía Khôi Nam..
Khôi Nam đau đầu. Bệ hạ lại cùng Thần Vệ đại nhân giận dỗi. Lần nháo loạn này còn không chắc đến lúc nào có thể khôi phục. Trước kia, chỉ cần bệ hạ cùng Thần Vệ đại nhân cãi nhau, đây tuyệt đối là một hồi tai nạn cực lớn! Ngay cả các Thần Vệ đại nhân còn lại cũng đều sẽ lẩn đi xa xa, căn bản sẽ không đi đâm vào trên lưỡi thương! Chín cánh quân còn lại càng liều mạng huấn luyện, sợ bị bắt được sơ hở, bị dạy bảo một trận! Nói chung, bệ hạ cùng Thần Vệ đại nhân tuyệt đối không thể cãi nhau! Một khi cãi nhau, tuyệt đối không tham ngộ hợp!
Khôi Nam ghi nhớ tín niệm này, yên lặng mà đi theo phía sau Hàn Phỉ, bộ xương đầu lĩnh này vừa rời đi, nhóm xương khô còn lại cũng lảo đảo đuổi tới. Lập tức liền để lại một khoảng không rất lớn.
Tín niệm của Khôi Nam còn có một điều nữa: Bệ hạ cùng Thần Vệ đại nhân cãi nhau, tuyệt đối phải đứng về phía bệ hạ, bất luận ai đúng ai sai, cuối cùng nhất định là Thần Vệ đại nhân sai! Nhất định là Thần Vệ đại nhân cúi đầu nhận sai! Nhất định bệ hạ là người cười cuối cùng! Vì thế, theo bệ hạ chắc chắn không sai!
Sau khi một nhóm lớn người rời khỏi, Tật Phong mới đứng dậy nói: "Vương gia, chuyện này.."
Tần Triệt nhắm mắt, nói: "Thu thập một chút. Ngày mai rời đi."
Trong lòng Tật Phong biết rõ không thích hợp, nhưng vẫn thở dài một hơi, đáp lại: "Vâng, Vương gia."
Hàn cô nương cùng Vương gia giận dỗi, bọn họ chính là những người bị liên lụy a! Thật không biết đến lúc nào mới có thể vượt qua chuyện này! Tật Phong vừa đau đầu nghĩ, vừa nhìn về phía cô nương lai lịch bất minh vừa mới được Vương gia nhận lấy kia. Trong lòng Tật Phong có mấy phần xem thường, cô gái này cả thân tràn đầy khí tức phong trần, làm sao cũng không thể che giấu được, dù cho bề ngoài nàng ta còn làm ra vẻ băng thanh ngọc khiết, nhưng khí chất từ trong xương mà ra, làm thế nào cũng không giấu giếm được. Với sắc đẹp như vậy, mưu toan bò lên giườngVương gia sao? Quá buồn cười! Nhất là nữ nhân phong trần kia lại còn làm cho Hàn cô nương tức thành như vậy! Quả thực chính là không thể chịu đựng!
Tật Phong cười lạnh một tiếng, nói: "Vương gia, ngài nghỉ ngơi sớm một chút, người này, thuộc hạ sẽ điều tra rõ ràng có thể tin cậy được hay không."
Băng Linh nghe vậy sắc mặt kinh sợ, nàng ta tự nhiên cảm nhận được ác ý trên thânTật Phong, có chút sợ sệt dựa vào bên người Tần Vương, co rúm người lại, ôn nhu nói: "Chủ nhân, không muốn.. Ta thân gia trong sạch, tuyệt đối không có cái gì bất minh! Ngài, ngài tin tưởng ta! Ta thật sự không có ác ý! Ta chỉ là muốn tìm chỗ để dựa vào, ô ô ô, ta chỉ là một nữ tử lưu lạc ở nơi này, chỉ muốn có một chỗ an toàn mà thôi, van cầu ngươi chủ nhân.."
Tật Phong quả thực nên vì nàng không biết xấu hổ mà vỗ tay! Nhưng..
"Tật Phong, ngươi lui ra đi."
Tật Phong đang chuẩn bị động thủ lập tức sửng sốt, vẻ mặt cứng ngắc: "Vương gia."
"Lui ra."
Tật Phong trầm mặc một hồi, cuối cùng lui ra. Lúc này, chỉ còn dư lại hai người Tần Triệt cùng Băng Linh.
Trên mặt Băng Linh vui vẻ, còn có chút dương dương đắc ý, nàng không nhịn được mà nở nụ cười si mệ với người nam nhân mang theo mặt nạ, chỉ lộ ra cằm, nhưng vẫn khó nén khí tức bá đạo này. Băng Linh không phải là một kẻ ngu ngốc, nàng tất nhiên là nhìn ra được, nam nhân trước mặt mới là người trọng yếu nhất, dựa vào việc mọi người gọi hắn là Vương gia, nàng gần như có thể đoán ra được, người này, chính là Tần Vương đang bị truy nã! Không nghĩ tới lại gặp hắn ở đây! Dù cho hắn là một tội phạm truy nã, thì hắn cũng là một Vương gia a! Đây chính là Vương gia đấy.. Là thân phận nàng mơ cũng không dám!
Lòng Băng Linh lập tức nóng lên, thậm chí còn có một chút kỳ vọng, vị Vương gia này cùng với Hàn Phỉ trong truyền thuyết được người trong thiên hạ ca tụng là một đôi, có vẻ không hợp, Băng Linh lộ ra nụ cười xem thường, cái gọi là ái tình được mọi người ca tụng cũng cũng chỉ như vậy!