Rốt cục có được cơ hội ở một mình với nam thần, Hàn Phỉ không thể chờ đợi được nữa quay đầu lại, mới vừa hé miệng, đã nhìn thấy hắn cúi đầu, tựa hồ không muốn nhìn thấy nàng. Tâm tình Hàn Phỉ vốn đang nhảy nhót dần chìm xuống. Nhưng nàng nhớ đến lời sư phụ nói, lại lần nữa lên tinh thần, miễn cưỡng cười nói: "Vương gia, có phải chàng làm rơi vật gì không?"
Tần Triệt nhắm mắt, nói: "Bản vương bây giờ còn có sự tình cần thương thảo, Hàn Phỉ, nếu ngươi không còn việc gì nữa, thì lui ra đi."
Nụ cười trên mặt Hàn Phỉ lập tức cứng ngắc: "Vương, Vương gia.. Chàng đang nói cái gì?"
Hàn Phỉ nỗ lực giả vờ như mình nghe lầm.
Ngữ khí Tần Triệt vẫn lạnh lẽo cứng rắn nói: "Hàn Phỉ, ngươi lui ra đi."
Tay Hàn Phỉ run lên cầm cập. Người này, rất ít tự xưng bản vương. Nhưng vừa rồi, hắn không còn dùng 'Ta ' nữa, mà là 'Bản vương'. Hắn, đang dùng thân phận để giữ khoảng cách với nàng sao?
Hàn Phỉ không thể tiếp nhận lý do như vậy, nàng khẽ cắn răng, nói: "Vương gia, nô gia có chỗ làm sai, nô gia có thể nhận trừng phạt."
Giọng điệu Tần Triệt đột nhiên lạnh xuống: "Bản vương nói, bản vương còn có chuyện quan trọng muốn làm."
Đôi mắt Hàn Phỉ lập tức hồng, nàng liều mạng khắc chế oan ức cùng nộ khí của mình, mạnh mẽ hít sâu mấy hơi thở, sau đó tự giễu nói: "Vâng, Vương gia, nô gia xin cáo lui."
Lập tức, Hàn Phỉ xoay người liền muốn rời khỏi, nhưng nàng vừa đi hai bước lại dừng lại, móc trong lồng ngực ra một sợi dây lụa màu trắng, vứt trên mặt đất, cũng không quay đầu lại nói: "Nói vậy, vật này chắc là Vương gia cũng sẽ không cần nữa."
Nói rồi, Hàn Phỉ cơ hồ là giận đùng đùng chạy đi, khiến Tật Phong canh giữ ở cách đó không xa đầu óc mơ hồ. Hàn cô nương sao có vẻ giống như đang khóc thế nhỉ? Tình hình có vẻ không đúng lắm a! Tần Triệt nhìn thân ảnh Hàn Phỉ dần đi xa, bàn tay siết lại càng chặt, thậm chí ngay cả gân xanh trên mu bàn tay cũng tuôn ra, tựa hồ đang dùng ý chí cường đại để khắc chế cái gì đó. Hắn cúi đầu, sau đó liều mạng ho khan, một tay che miệng lại, cổ họng ngòn ngọt, có dòng máu đó từ kẽ ngón tay của hắn chảy ra. Hai tròng mắt hắn, màu đen, màu đỏ máu liên tục chuyển đổi, lúc thì băng lãnh, lúc lại tà ác.
"Hàn Phỉ.. Không nên tới gần ta.."
"Ta sắp.. Không khống chế được.."
"Hắn sắp xông ra.."
"Hắn sẽ.. gϊếŧ ngươi.."
Giọng nói khàn khan, lẩm bẩm nhẹ đến nỗi gần như không nghe thấy.
Tật Phong đang đi tới cũng dừng lại, lông tơ toàn thân dựng thẳng lên, cảm giác nguy hiểm cực lớn đột nhiên sinh ra, suýt nữa làm hắn rút kiếm xông lên, nhưng lúc nhìn thấy Vương gia đang cúi đầu trước mặt, hắn lại miễn cưỡng nhịn xuống sự kích động này.
Một lúc lâu sau, Tần Triệt một lần nữa ngẩng đầu lên, thần tình lạnh lùng lau sạch vết máu trên tay, sau đó nói: "Tật Phong."
"Có thuộc hạ!"
"Nhặt dây lụa lên."
Tật Phong cúi đầu, mới nhìn rõ sợi dây lụa trước nay luôn được Vương gia coi như sinh mạng thế mà lại bị vứt trên mặt đất, còn bị bùn đất làm bẩn, vội vã nhặt lên, đưa tới. Tần Triệt cầm sợi dây lụa, trầm mặc một hồi.
Đầu kia, Hàn Phỉ lần thứ hai chạy đi cũng dừng bước lại. Nàng không thể lí giải được, sao nam thần lại biến thành cái dạng kia, giống như nàng đã làm gì sai, muốn trừng phạt nàng vậy. Cảm giác này khiến tâm trạng Hàn Phỉ một lần nữa đổ nát, nàng mạnh mẽ cắn môi dưới, đập tay vào thân cây khô giống như để phát tiết cơn giận, dù cho tay mình bị nện đến sưng đỏ, cũng không để ý. Đánh mấy lần, Hàn Phỉ dừng lại, cúi đầu ủ rũ ngồi dưới đất, ôm hai đầu gối, bộ dáng oan ức đến giống như một đứa trẻ.
"Thủ lĩnh, sao ta tới lại gặp được bộ dáng này của ngươi?"
Một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên phía sau Hàn Phỉ. Vẻ mặt nàng lập tức biến đổi, nàng đột nhiên bò lên, xoay người, nhưng ai cũng không thấy. Lập tức ngẩng đầu lên xem, đã nhìn thấy ở trên cây khô có một người ngồi xổm, sau đó nhảy xuống.
Hàn Phỉ bật thốt lên: "Tiểu Ngộ Không!"
Bước chân Tề Ngộ Không lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã chổng vó, sắc mặt buồn khổ nói: "Thủ lĩnh, tiếng gọi này thật đúng là làm cho người ta hao tổn tâm trí a!"
Vẻ mặt Hàn Phỉ lập tức không còn phiền muộn, trở nên vô cùng vui mừng, nàng vội vã chạy tới, vừa nhìn ngó trên dưới trái phải Tề Ngộ Không một chút, vừa tàn nhẫn bấm hắn một cái.
"Đau đau đau, thủ lĩnh! Ngươi ra tay nhẹ một chút! Hít!"
Hàn Phỉ hưng phấn hô: "Thì ra không phải là mộng! Tiểu Ngộ Không ngươi thật đuổi theo a! Ngươi làm đã từng cho rằng đời này sẽ không còn gặp mấy người bọn họ nữa, nàng còn tiếc hận việc mình thật vất vả mới thành lập được Hộ Vệ Đội, không dùng được mấy ngày này, liền đụng tới việc nàng đào vong, còn chưa kịp thông tri cho mấy người Tiểu Ngộ Không đã biến mất tung ảnh. Không nghĩ tới còn được gặp lại!
Nhưng ngó ngó phía sau Tiểu Ngộ Không, không có một bóng người, trong lòng Hàn Phỉ có chút run sợ hỏi:".. Tiểu Ngộ Không, trừ ngươi, những người khác đâu? Mấy người Tiểu Ngọc đâu rồi? "
Thấy Hàn Phỉ cẩn thận từng li từng tí hỏi, Tề Ngộ Không dở khóc dở cười, nói:" Thủ lĩnh, ngươi nghĩ nhiều rồi, bọn họ đều không có chuyện gì, còn sống rất tốt, tốc độ của ta nhanh nên đuổi theo trước. Bọn họ vẫn còn ở phía sau, phỏng chừng không bao lâu nữa cũng có thể chạy tới. "
Hàn Phỉ thở ra một hơi, nói:" Quá tốt, các ngươi đều không sao, vậy ngươi làm sao tìm được ta? Nơi này cách Đế đô thế rất xa a! "
Tề Ngộ Không nói đến chuyện này cũng có chút bực mình nói:" Thủ lĩnh ngươi gây ra động tĩnh lớn như vậy cũng không báo cho chúng ta một tiếng! Chúng ta thật vất vả mới bắt được tin tức mà chạy tới, nếu không phải ta một mực để ý động tĩnh của thôn Thủy Biên, thấy toàn thôn bọn họ di chuyển chạy đi, lúc này mới vội vội vàng vàng đi theo, bất quá trên đường vừa đúng gặp thời gian phát bệnh, vì thế mới tới muộn nhiều ngày như vậy. "
Hàn Phỉ nghe được hai chữ 'phát bệnh' liền đề lên tâm, nói:" Gay go! Ta quên! "
Tề Ngộ Không rên một tiếng, nói:" Thủ lĩnh ngài đúng là quý nhân hay quên, nhưng may là mấy người chúng ta mạng lớn, chống đỡ qua được, nếu không phải như vậy, ngài sợ là sẽ không còn được gặp lại chúng ta! "
Tề Ngộ Không nói đến đây cũng thật sự không có vẻ oán giận, thậm chí còn vui sướng khi một lần nữa gặp lại Hàn Phỉ. Một tiếng 'thủ lĩnh' này hắn gọi không hề khiên cưỡng, dọc đường đi mấy người bọn hắn có bao nhiêu lo lắng cho thủ lĩnh liền chạy nhanh bấy nhiêu, không dám trì hoãn mảy may. Nhưng ở giờ khắc này lọt vào tai Hàn Phỉ tâm tình vốn đang rất kém, liền thành một cọng rơm đè chết lạc đà.
Nàng nước mắt lập tức rơi xuống:" Thật xin lỗi, thật có lỗi với các ngươi! "
Tề Ngộ Không lập tức liền há hốc mồm, hắn không nghĩ tới lại làm thủ lĩnh khóc a!
" Thủ lĩnh! Ngươi đừng khóc a! Ta không phải có ý này! Ta không phải là đang hạch tội ngươi!"
Hàn Phỉ hung hăng khóc, nghĩ đến Tần Triệt vừa nãy lạnh nhạt vô tình, nghĩ đến mấy người này bởi vì mình sơ sẩy mà suýt chút nữa độc phát thân vong, nàng liền sinh ra một loại cảm giác chán ghét bản thân sâu sắc, loại cảm giác này cũng không phải là do nhất thời hình thành, từ lúc bị Phương gia bắt đi dằn vặt, nó vẫn bị đè nén. Hiện tại lòng nào không yên ổn. Tất cả mọi thứ, đều mất khống chế. Vô luận là nàng, hay là hắn.