Văn Lê Vy vừa bước vào phòng khách thì Lâm Ngạo Thiên đã ôm chầm lấy cô từ phía đằng sau. Cô giật mình, nhưng nhận ra bây giờ đã là nửa đêm, cô không dám nói lớn vì trong nhà còn rất nhiều người làm.
" Anh đang làm cái gì vậy? buông em ra. trong nhà đang còn rất nhiều người làm đó. Anh không ngại nhưng em ngại ".
" Không, anh không buông. Giờ này mọi người ngủ hết rồi em ngại gì. Mà kể cả mọi người có thức anh cũng không buông."
Cô thật sự chào thua với cách lý luận của anh mà. Anh có cần phải cùn lí lẽ đến vậy không.
" Thì anh cứ buông em ra đi đã."
mặc cô nói, hai cánh tay anh càng xiết chặt lấy cô hơn.
" không, nếu anh buông em ra rồi, em sẽ tránh mặt anh. Em có thể nghe anh nói được không? em chỉ cần đứng im như vậy thôi. Anh có rất nhiều điều muốn nói với em."
Thấy cô không còn có ý định vùng vẫy khỏi mình nữa anh biết rằng cô đã chấp nhận nghe anh nói. Anh nói với cô nhưng giọng anh đầy sự tiếc nuối.
" Anh biết anh đối xử với em như vậy là anh không tốt. Bản thân anh cũng tự biết không tin tưởng lẫn nhau là điều tối kỵ trong tình yêu. Nhưng anh chính là người ngu ngốc, đã biết còn phạm phải càng đáng trách hơn. Đã vậy, anh lại còn ghen tuông mù quáng, nóng giận với em. Anh thấy mình đúng thật sự là một thằng tồi mà."
Anh càng nói thì bao nhiêu ấm ức của vô như bị chạm đúng, nước mắt trong suốt như pha lê cứ thế rơi xuống trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
" Lâm Ngạo Thiên, em đã giải thích cho anh nhưng anh vẫn không tin em. Anh căn bản không hiểu lúc đó cảm giác của em thế nào. Em có thể chấp nhận việc Hạ Lan Du hùng hồn đứng trước mặt em tuyên bố về quá khứ hai người. Nhưng mà anh chỉ vì một cách nhìn phiếm diện của mình mà mang suy nghĩ của anh áp đặt lên em. Anh nghĩ bây giờ em phải đối xử với anh thế nào thì mới gọi là đúng."
Càng nói nước mắt cô càng rơi nhiều hơn. Nhìn cô khóc, trái tim anh như bị ai bóp chặt. Anh xoay người cô lại, đối diện với mình. Anh nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt cô, liếm nhẹ đi những giọt nước mắt còn xót lại. Vị mặn chát của nước mắt. Giống vị đắng trong tim anh giờ này vậy. Anh dựa trán mình vào trán cô thâm tình nói.
" Tiểu Vy, là anh không tốt. Anh luôn nói không cho ai làm tổn thương em, nhưng sự thật người làm tổn thương em, làm em khóc không ai khác lại chính là anh. Anh xin lỗi, em có thể tha thứ cho anh được không?."
Cô nhẹ nhàng gật đầu xem như lời đồng ý. Anh chẳng mong điều gì hơn trong giờ phút này. Anh hôn cô một nụ hôn sâu và cuồng nhiệt. Sự đè nén xúc cảm trong những ngày qua như được bộc phát. Họ càng hôn càng sâu, càng ham muốn nhau nhiều hơn.
Nụ hôn cứ như vậy mà kéo dài theo bước chân của họ từ phòng khách, lên cầu thang rồi đến phòng ngủ. Sau khi vào được đến phòng, họ hầu như gấp gáp đến nỗi sán chặt vào nhau. Anh ép luôn cả thân hình của cô vào bức tường bên cạnh cửa ra vào. Bức tường lạnh lẽo nhưng không thể làm dịu bớt một chút cảm giác nóng bỏng của ham muốn đang được đốt cháy trong cơ thể hai con người.
Nụ hôn của anh đi đến đâu, thì bàn tay anh thuần thục thoát y cho cô đến đấy. Rất nhanh chóng, trên người cô giờ không một mảnh vải che thân. Bờ môi anh tham lam *** *** hai quả đào mọng nước của cô. Chiếc lưỡi mềm dẻo không ngừng trêu đùa nụ hoa của cô khiến nó trở nên **** ****.
Bàn tay hư hỏng của anh vẫn không ngừng trêu đùa bên trong *** ***** phía dưới của cô. Theo từng nhịp ra vào của những ngón tay, cô cảm nhận được những xúc cảm của sự ham muốn dâng lên mãnh liệt.
Cô bắt đầu thở gấp, toàn thân mềm nhũn, vô lực. Nếu không có bức tường đằng sau và cô đang ôm lấy cổ anh thì chắc chắn cô đã ngã xuống từ lâu rồi. Sau màn dạo đầu, anh thì thào vào tai cô, thổi vào tai cô một luồng hơi nóng làm dây thần kinh đầu của cô càng **** **** hơn.
" Cởi đồ giúp anh"
Cô như bị thôi miên bởi lời anh nói. Các ngón tay nhẹ nhàng gỡ từng khuy áo, cho đến thắt lưng, rồi đến cái quần tây mà anh đang mặc. Vật biểu trưng nam tính của anh xuất hiện ngay trước mặt cô. Nó đã **** **** và to lớn lên từ bao giờ. Nếu như mọi lần chắc là cô sẽ phải ngại lắm khi trông thấy nó. Nhưng hôm nay, có lẽ vì có men rượu trong người nên cô thấy cũng bình thường.
Vũ khí kiêu ngạo của đàn ông vừa được giải thoát. Anh một cánh tay rắn chắc nhấc một chân của cô lên cao, để lộ rõ *** ***** lấp ló của cô bên dưới. Một mạch dứt khoát anh đưa *** **** của mình vào trọn bên trong cô.
Cảm giác như hàng ngàn xúc tu đang bóp chặt và hút lấy *** **** của mình bên trong **** ***** **** của cô như làm anh phát điên. Tiểu yêu tinh này sao có thể mê người đến vậy chứ. Anh điên cuồng ra vào mạnh mẽ trong cô, tiếng bành bạch của da thịt va vào nhau thật làm người nghe phải đỏ mặt mà.
Cô thật sự không còn một chút sức lực nào, chỉ biết ôm chặt lấy anh, đón nhận từng cơn khoái cảm mà anh mang lại cho cô. Qua một hồi lâu, cuối cùng anh cũng bắn hết mọi mầm mống của mình vào bên trong cô, hai người cùng nhau lên đỉnh, rên nhẹ vì sung sướng.
Khi cô nghĩ rằng anh đã xong, chuẩn bị tách ra khỏi của anh thì anh lại bế bổng cô lên. Cô bị hành động của anh làm cho bất ngờ, hai chân vô thức vòng lấy quấn chặt eo anh. Anh bế cô đi thẳng lại giường, Vật biểu trưng nam tính của anh vẫn nằm bên trong cô, rất nhanh chóng đã trở nên **** ****.
Anh nói nhỏ vào tai cô một cách tà mị
" Đấy mới chỉ là khởi động thôi, phía sau còn dài lắm. Em cũng đừng chỉ hưởng thụ không như vậy. Giúp anh đi."
Cô đến đỏ mặt với những lời nói vô sỉ của anh. Anh để cho cô ngồi trên anh, nhưng cô không biết bắt đầu từ đâu. Thấy vậy, hai tay anh túm lấy phần eo mềm của cô giúp cô lên xuống. Khi thấy cô đã thích nghi được với tư thế của mình anh buông eo của cô ra, vùi đầu vào hai quả đào căng mọng của cô mà *** ***.
Hai con người cứ thế mà hòa quyện vào nhau hết tư thế này đến tư thế khác. Cảm xúc của hai người cứ thế mà lên xuống không biết bao nhiêu lần. Đêm nay, đến cảnh vật ngoài kia cũng phải im lặng xấu hổ trước tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc hoan ái của người trong phòng.
Một chút rượu hơi quá chén cộng với sự cật lực cày cấy của anh trên mảnh ruộng mang tên cô, làm cho cô hoàn toàn kiệt sức. Sáng hôm sau cô thức dậy với tấm thân đầy mệt mỏi và nửa thân dưới đau nhức, hoàn toàn vô lực.
Mất 15 phút ngồi trên giường, cô mới định hình lại được cảm giác của chi dưới. Sờ sang chỗ của người nằm bên cạnh đã hoàn toàn lạnh ngắt, chắc anh đã rời giường lâu rồi. Cô định bụng sẽ dậy vệ sinh cá nhân và ăn sáng. Chân vừa bước được một nửa xuống thì anh đã đi vào.
" Em dậy rồi à. Anh có nhờ thím Trịnh nấu canh giải rượu cho em đó. Hôm qua em uống nhiều như vậy, chắc hôm nay sẽ đau đầu."
Anh đi về phía cô, hai tay xốc vào nách bế cô lên như một đứa trẻ. Mặc dù cô cao đến 1m68. Nhưng với thân hình cao đến tận 1m88 vai rộng và hoàn toàn văn đối của anh thì so với anh cô đúng thực là một đứa trẻ. Hai nữa cộng thêm việc thường xuyên luyện tập thể thao và một thân hình săn chắc chuẩn tám múi. Thì việc bế cô dễ như trở bàn tay.
Cô theo phản xạ, hai tay ôm lấy cổ anh, đầu gục luôn vào vai anh. Cảm giác thế này thật tốt. Mấy ngày hai người giận nhau, kì thực cô cũng rất nhớ cảm giác được anh chăm sóc. Anh không vội vàng bế cô vào nhà vệ sinh mà cứ giữ nguyên tư thế cố định này nói chuyện với cô.
" Tiểu Vy, những gì hôm qua chúng ta nói, em còn nhớ không?"
" Em nhớ, nhưng mọi chuyện đã qua rồi, chúng ta quên hết đi."
" Không, hôm nay anh muốn nói lại một lần để em ghi nhớ thật rõ. Anh biết mình đã tồi tệ thế nào khi khiến em phải buồn. Hơn nữa chuyện hôm qua em nói với anh về Hạ Lan Du, bọn anh đúng là có quen nhau từ nhỏ, nhưng anh không có tình cảm gì với cô ta. Từ lúc biết cô ta thích mình, anh luôn giữ khoảng cách. Anh.."
Anh còn chưa nói hết câu đã bị cô chặn lại bởi một nụ hôn. Khi buông đôi môi của anh ra cô dùng ngón tay trỏ của mình đặt lên môi anh.
" Anh không cần nói gì cả, em tin anh. Dù cho anh có đang lừa dối em vẫn tin anh."
Giữa giây phút đang thâm tình thế này, cô thật sự muốn chửi thề vì thái độ cợt nhả của anh. Anh lè lưỡi liếm vào ngón tay cô đang đặt trên môi anh. Ánh mắt anh đầy gian tà.
" Em đây là đang muốn câu dẫn anh hay sao? Em không biết đàn ông sáng sớm dễ sản sinh ra sinh lý thế nào sao?."
Cô đến xấu hổ với những lời nói của anh. Sao càng ngày anh càng vô sỉ vậy chứ. Cô úp mặt vào vai anh, tay đánh yêu vào tấm lưng rộng của anh.
" Anh. vô sỉ. Em mà phải cần câu dẫn anh sao?"
" Phải, em không cần câu dẫn mà anh đã tự say em rồi."
Cả khuôn mặt cô cho đến dưới cổ của cô đã đỏ lên như tôm lột vì ngại. Anh trông thấy cô như vậy càng khoái chí cười lớn. Anh đưa giúp cô đánh răng rửa mặt mà cũng không nhìn được cười dù gương mặt của ai kia đã phụng phịu hết cả lên, ánh mắt liếc anh đầy ý giận.
Buổi sáng yên bình cứ thế trôi qua, đây đích xác là cuộc sống tương lai của hai người mà cô và anh mơ ước biết bao nhiêu lần.