Trước khi Lam Thương sinh ra, cũng không phải là một đứa nhỏ an phận.
Suốt cả mùa hè, nếu hôm nào Lam Hành thấy Nguỵ Vô Tiện đang nói chuyện giữa chừng, tự dưng nhíu nhíu mày, hoặc là đang định làm gì đó, đột nhiên động tác khựng lại, thì biết đứa nhỏ kia lại nhào lộn, đá cho hắn một cước không nhẹ không nặng.
Nguỵ Vô Tiện thật sự không cảm thấy có gì không ổn, đôi khi còn có vẻ hơi cao hứng. Hắn làm như cảm thấy được Lam Hành đã trưởng thành, tính cách thoát ra khỏi bản tính thiếu niên, càng ngày càng giống Lam Vong Cơ, nhưng so với Lam Vong Cơ thời niên thiếu thì trải qua những cách thức chọc ghẹo trêu đùa của Nguỵ Vô Tiện sớm hơn, càng ngày càng khó chọc được cậu.
Nhưng ngược lại đứa nhỏ này, theo số tháng ngày càng lớn, tinh lực càng ngày càng hăng hái, quậy không lúc nào yên, Nguỵ Vô Tiện liền nói: "Giống ta".
Lam Hành mười lăm tuổi, đến sinh nhật nói không muốn cái gì, thì thực sự là cái gì cũng không muốn. Nguỵ Vô Tiện dẫn cậu đi Thải Y trấn, trên dòng sông những chiếc thuyền nhỏ chống sào lướt qua, Nguỵ Vô Tiện nhìn những vò Thiên Tử Tiếu trên thuyền than thở, lập tức thấy cây gỗ chống khung cửa sổ nhúc nhích một cái, là Lam Hành đã đưa tay đóng cửa sổ lại.
Nguỵ Vô Tiện cười ha hả: "Tiểu lang quân, ngươi thật đúng là trưởng thành rồi, lại quản ta đến mức này".
Lam Hành nói: "Không nhìn, thì sẽ không nghĩ".
Vừa nói, vừa châm thêm trà cho Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện cười cười nhấp ngụm nước, lại nói: "Ngươi thực sự không muốn gì à? Đây là cơ hội cuối cùng, không là đợi đến sang năm đó".
Lam Hành nói: "Ta không thiếu cái gì".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Từng thấy qua thứ gì, chỉ cần thích, nói với ta, cho dù 100 món cũng có thể".
Lam Hành nghĩ nghĩ, làm như nghĩ tới điều gì đó, ngược lại nói với Nguỵ Vô Tiện: "Không cần phô trương lãng phí".
Nguỵ Vô Tiện giả vờ bày ra dáng vẻ đấm ngực dậm chân: "Thôi rồi thôi rồi, thực sự học theo phụ thân ngươi rồi".
Lam Hành hỏi: "Thì có gì không tốt?"
Đêm đó Lam Hành còn phải trực, nên không thể cùng Nguỵ Vô Tiện ở Thải Y trấn chơi đến tối. Đợi đến giờ hợi, Lam Hành đi đến trước sơn môn, nhưng không thấy đệ tử đến tập hợp, chỉ có một mình Lam Tư Truy ở đó, trên mặt tươi cười, làm như chờ cậu nãy giờ.
Lam Hành ngạc nhiên, Lam Tư Truy nói ngay: "Vân Hằng đi theo ta".
Bọn họ đi thẳng đến sau núi, thấy mấy ngọn đèn trên cành cây cao xanh ngắt đã thắp sáng lên, Nguỵ Vô Tiện đứng trên một mảnh đất trống trong rừng, Lam Vong Cơ đứng bên cạnh hắn. Còn chưa tới mùa ẩm nóng vào ban đêm, sương đêm có phần dày đặc, trên vai Nguỵ Vô Tiện khoác áo choàng của Lam Vong Cơ, đang hào hứng phấn khởi ngoắc ngoắc cậu.
Lam Hành lại sửng sốt, nghe tiếng động trong đám cây cối bên cạnh, Lam Cảnh Nghi từ đó chui ra, trước tiên gọi một tiếng "Hàm Quang Quân", rồi quay đầu nói với Nguỵ Vô Tiện: "Đã hỏi thăm rồi, Nguỵ tiền bối. Đêm nay Lam lão tiên sinh thật sự không quay lại".
"Tốt tốt tốt". Nguỵ Vô Tiện vỗ tay, ánh mắt rơi lên người Lam Hành, "Nếu a Hạ cũng đã đến đây rồi, không bằng chúng ta bắt đầu đi?"
Lam Hành lúc này mới thấy rõ giữa bãi đất trống có để một thứ, giống như một thân cây ốm nhom cắm xuống đất, đen thui thò ra sợi ngòi nổ. Nguỵ Vô Tiện từ trong ngực áo lấy ra một cái bùi nhùi, lắc một cái cháy lên, đưa cho Lam Hành, dứt khoát lưu loát nói: "Châm lửa nó!"
Lam Hành có chút nghi hoặc nhìn Nguỵ Vô Tiện một cái, Nguỵ Vô Tiện ở phía sau cậu đẩy tới, cậu đành phải đi lên, châm lửa vào cái thứ giống pháo hiệu thật lớn ở trên mặt đất kia.
Nguỵ Vô Tiện không quên vội vàng ngoắc: "Nhanh quay lại!"
Ngòi nổ cháy "lốp bốp lùm bùm" một hồi, vật hình trụ đen thùi kia rung chuyển một cái, thực sự "vút" một tiếng nổ ra pháo hoa. Ánh sáng bay vút lên bầu trời, trong nháy mắt toả ra, nhưng không thành hình vân văn của Lam thị, mà là một mảng sao to lớn sáng ngời, lại trông giống như tuyết rơi, phản chiếu vào trong mắt người xem, như thể những vì sao sa xuống.
Lam Cảnh Nghi theo bản năng kêu lên một tiếng kéo dài: "Oa ----!"
Mảng sao sáng như tuyết đầu tiên chưa kịp tan, pháo hoa nhanh chóng bùng nổ, lại phun lên một quả cầu ánh sáng, sau đó liên tiếp rung động mười ba lần, tổng cộng không hơn không kém, đúng 15 phát.
Đợi đến khi những tia pháo hoa cuối cùng rơi xuống, bầu trời đêm dường như vẫn còn dư âm của ánh sáng. Lam Hành từ lần nổ pháo hoa đầu tiên đã mở to hai mắt, miệng hơi há ra, làm như ngay cả khi pháo hoa đã hết cũng không nhận ra, mãi đến lúc Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng vỗ vào vai cậu một cái.
Cậu quay đầu lại, Nguỵ Vô Tiện nói: "A Hạ, sinh nhật vui vẻ".
Lam Vong Cơ cũng nói: "Sinh nhật vui vẻ".
Đợi cho Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi đều chúc xong rồi, Nguỵ Vô Tiện hỏi: "A Hạ, ngươi có muốn nói gì không?"
Bộ dạng Lam Hành thoạt nhìn có chút choáng váng, nói một cách đứt quãng: "Ngươi... sau núi... gia quy..."
Lam Tư Truy ở bên cạnh giải thích: "Vân Hằng đừng gấp, lúc này Hàm Quang Quân đã lập kết giới, từ trong nhà nhìn không thấy".
Lam Hành "Ồ" một tiếng, nhưng không nói thêm gì khác.
Nguỵ Vô Tiện ở bên cạnh tươi cười nhìn cậu, khẽ lấy khuỷu tay huých huých Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ cúi người lại gần, hắn liền ghé vào tai Lam Vong Cơ nói: "Cũng không tệ lắm, Nhị ca ca, nếu đây mà là ngươi năm đó, khẳng định không nói hai lời, trước hết túm lấy tất cả chúng ta đến quỳ ở từ đường. Mỗi người bị đánh, 50 thước!"
Lam Vong Cơ nói: "Sẽ không".
Vừa nói, vừa nắm lấy tay Nguỵ Vô Tiện bên dưới ống tay áo che phủ, hơi siết mạnh một cái, ánh mắt nhìn lại chứa đựng ý cười.
Nguỵ Vô Tiện cũng cầm tay y, quay đầu nói với Lam Hành: "Ngày tốt cảnh đẹp, tiểu lang quân, ước một điều chứ nhỉ?"
Lam Hành vừa muốn há miệng, Nguỵ Vô Tiện lại dùng ngón tay đè lên môi mình, nói: "Đừng nói ra, nói ra mất linh – Đừng hỏi tại sao, lần này nghe lời ta".
Lam Hành liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái, Lam Vong Cơ gật gật đầu.
Vì thế Lam Hành nhắm mắt, hai tay thu vào trong tay áo, lặng lẽ cầu một điều ước.
***
Đến giữa tháng bảy, Lam thị không cấm đi lại ban đêm vào Tam Tiết (Đoan Ngọ, Trung Thu, Nguyên Đán), Nguỵ Vô Tiện cũng theo đám tiểu bối đi ra ngoài thả đèn trên sông.
Giấy xếp đèn của Lam đều đã được phết hồ thẳng thớm, loáng thoáng có hình vân văn mờ mờ, chỉ tiếc ngày xưa không có cơ hội nào luyện tập, chữ viết trên giấy được viết ngay ngắn, xếp thành đèn cũng hiếm khi méo mó xiêu vẹo. Còn phải đợi những nữ tu bình thường gần như không thấy mặt lần lượt kéo nhau đến bên bờ sông, mũ mão tay áo, ngọc trâm bóng loáng cài trên mái tóc đen dường như hơi phát sáng trong đêm, tươi cười dạy đám sư huynh đệ xếp giấy.
Trời đã qua tiết Lập Thu, Lam Vong Cơ lo Nguỵ Vô Tiện một mình đi ra ngoài, nên buổi tối đi cùng. Trong tay áo Nguỵ Vô Tiện ôm một chồng giấy thật dày, động tác trên tay nhanh nhẹn, chẳng bao lâu đã xếp một đống lớn con lừa con cua con rùa, con này nối tiếp con kia đặt vào tay Lam Vong Cơ, Lam Hành đứng một bên, nhìn thấy mà nhíu mày.
Lam Hành tự mình xếp một con chim sơn ca xinh đẹp, đặt lên đế đèn. Nhẹ nhàng đẩy theo dòng nước, lững lờ trôi ra xa.
Cậu nhìn theo điểm sáng nhỏ lấp lánh xa dần, hoá thành một đốm sao trong ngàn vạn đốm sao trên dòng sông. Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc chơi đủ rồi, đem toàn bộ đống giấy xếp thành đủ loại hình thù quái dị thả hết trên sông, tờ giấy cuối cùng giao vào tay Lam Vong Cơ, nói: "Lam Nhị ca ca muốn viết gì không?"
Trang giấy trắng tinh trải ra trong lòng bàn tay, Lam Vong Cơ nhận bút, không suy nghĩ do dự, lập tức đoan chính viết hai chữ "Bình an" trên giấy.
Viết xong, đợi mực khô, sau đó gấp cẩn thận theo các đường ngấn, xếp thành một hoa đào năm cánh.
Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, nói từ đáy lòng: "Hình này đẹp, Lam Trạm, ngươi thật đúng là quá lợi hại".
Vừa quay đầu lại, thở dài: "Haizz, những thiếu niên này cũng thật là quá nhanh tay, mới đó đã thả xong hết đèn rồi, ở lại cả đêm dài đi đâu đây?"
Lam Vong Cơ chỉ nói: "Không vội".
Vừa nói, cũng không đi tìm đèn, ngược lại vừa cẩn thận xếp xếp bông hoa cầm trong tay kia, cài lên trước ngực áo Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện cúi đầu nhìn, đôi môi mỉm cười, gỡ bông hoa xuống, đặt trước môi, nhẹ nhàng hôn lên một cái.
Đêm khuya, vẫn là Nguỵ Vô Tiện mệt mỏi trước, có chút đứng không nổi, hơn nữa đứa nhỏ kia lại thức giấc giữa đêm, vươn tay duỗi chân, đá Nguỵ Vô Tiện hơi đau. Lam Vong Cơ thấy hắn để tay ở bên xương sườn khẽ xuýt xoa, dứt khoát ẵm ngang Nguỵ Vô Tiện lên, ngự kiếm trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Lam Hành theo sát phía sau, cùng đi đến Tĩnh Thất. Nguỵ Vô Tiện vẫn còn đắm chìm trong trò chơi ở bờ sông, không có vẻ buồn ngủ, nhưng bị đứa nhỏ quậy không ngừng nghỉ, nằm dựa trên giường, đưa tay áp lên trước người, thấp giọng than thở nói: "Ngươi đây là xem náo nhiệt gì. Giờ hợi đến rồi còn không đi ngủ, phạt ngươi chép gia quy".
Nhưng dù sao chỉ là một đứa nhỏ chưa ra đời, không thể thật sự phạt nó chép cái gì, hơn nữa đêm đó không biết nó vui mừng thế nào, đá mấy cái, mà vẫn không có ý định dừng lại. Nguỵ Vô Tiện mới vừa nhắm mắt dưỡng thần một lát, lại bị đá một cái, đành phải nhíu mày ngồi dậy, đổi tư thế.
Lam Vong Cơ mang đàn đến, muốn khảy một khúc nhạc để một lớn một nhỏ này an thần một chút, không ngờ Lam Hành thấy cảnh này, lập tức tiến lên, đưa tay đặt lên trên bụng Nguỵ Vô Tiện, có chút hung dữ khẽ nói: "Đừng quậy".
Chuyện xảy ra ngoài dự đoán của Nguỵ Vô Tiện, khiến hắn hơi trợn tròn mắt. Đến khi Lam Hành lùi lại, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên cười: "Hay nha, bị ngươi dọa rồi, không đá nữa".
Lam Hành nói: "Vậy thì tốt".
Ngoài hành lang có tiếng các đệ tử lục tục từ bên ngoài trở về, Lam Hành lập tức cũng rời khỏi Tĩnh Thất, khi rời khỏi nghe thấy Lam Vong Cơ khẽ gảy đàn, một giai điệu réo rắt lan ra. Nguỵ Vô Tiện vẫn còn trên giường, đợi tiếng bước chân đi xa không nghe được nữa, bàn tay dán trước người, mặt lộ ra vẻ hơi đăm chiêu.
Lam Vong Cơ hỏi: "Không đá nữa?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Thật không đá nữa. Ta hiếm khi thấy a Hạ nói chuyện như vậy, sợ không phải là thực sự doạ sợ rồi đấy chứ?"
Lam Vong Cơ chỉ nói: "Nó là lo lắng cho ngươi".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta biết"
Quay lại nhìn Lam Vong Cơ, tay chống vào thái dương, hỏi: "Ngươi nói xem nếu nó... thật sự không thích đứa nhỏ này thì sao?"
Lam Vong Cơ nghiêng người hôn lên trán hắn, rồi nói: "Sao có thể".
Nguỵ Vô Tiện một tay chống cằm, một tay dán lên bụng, mặt lộ ra vẻ hơi đăm chiêu.