Đảo mắt một cái hè đi thu đến, thời tiết mùa thu đầy gió, tiểu bối Lam gia đều bị phái xuống núi săn đêm. Chuyến này đi xa, đi một chuyến phải hơn tháng, Lam Hành vốn không muốn đi, nhưng lại là ý của Lam Vong Cơ, có Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi đi cùng, đành phải xuất phát đi theo.
Trên đường quả nhiên gặp Ôn Ninh đi chung, sau đó gặp Kim Lăng, ngay cả quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng đi theo. Kim Lăng nói muốn đi theo xem thử, sẵn tiện thăm hỏi, nói với vẻ hơi trịnh trọng, chắc hẳn là lén lút muốn đi Thải Y trấn chơi. Hắn bây giờ là Kim tông chủ, không ai vạch trần, càng không có ai ngăn cản, nên cũng để cho hắn đi vào sơn môn.
Lúc bọn chúng đi mùi hoa quế nồng đượm trong không khí, khi trở về là mùa hồng nhạn (ngỗng trời) bay về, ban đêm đã thấy mát hơn một chút. Chưa tới giờ cấm ban đêm, đệ tử trong phiên canh gác ở sơn môn kiểm tra ngọc bài của mọi người, đang thắc mắc không biết có nên bẩm báo Kim tông chủ đến hay không. Kim Lăng không chịu nổi việc đến Nhã Thất ngồi uống trà nói chuyện phiếm, đang muốn qua loa lấy lệ vài câu, trà trộn theo Lam Cảnh Nghi đi vào, chợt xa xa nghe vài tiếng kẻng khá có tiết tấu vang lên, từ trên cao truyền xuống.
Mấy đệ tử trong phiên canh gác đều sửng sốt, nói nửa chừng liền ngưng lại. Đợi đến khi tiếng kẻng chấm dứt, sắc mặt Lam Hành bỗng dưng tái đi một chút, nói: "Là Tĩnh Thất".
Vân Thâm Bất Tri Xứ không thể ngự kiếm, cậu liền chạy lên theo các bậc thang đá, lần này cũng không có ai ở phía sau trách mắng cậu "Không thể đi nhanh". Lam Hành chạy một hơi qua Nhã Thất, Lan Thất, chạy đến biệt viện sau núi, thẳng đến trước cửa Tĩnh Thất, vừa quay đầu lại, đã thấy Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi đều cùng chạy lại đây, phía sau còn có Kim Lăng không rành đường lắm, đành phải chạy theo người trước mặt.
Lam Tư Truy không quên chỉ chỉ vào chỗ mà mọi người đang hối hả tới lui, nói với Lam Hành: "Thiên sương (Gian phòng nằm bên hông nhà chính)".
Lam Hành lại ngẩn người ra. Bên trong Tĩnh Thất chỉ ở có hai người, hai phòng thiên sương luôn để trống, nhiều nhất là thỉnh thoảng Lam Hành ngủ lại một hai tối. Bốn người đứng trong sân nhìn lẫn nhau, vẫn là Kim Lăng tiện tay túm lấy một người mới vừa từ trong thiên sương đi ra, quần áo hình như là đệ tử dược đồng, đưa đến trước mọi người để hỏi.
Dược đồng đó nhìn thấy bốn người bọn chúng, kêu "A" lên một tiếng, làm như không nhận ra bọn chúng đã quay về. Cậu bé không biết có việc gì vội, ánh mắt chuyển tới chuyển lui trên mặt của bốn người, cuối cùng vẫn là nói với Lam Hành: "Đại công tử an tâm đừng gấp, nhiều nhất là hai ba canh giờ, sẽ nhanh chóng tốt thôi".
Nói xong, vội vàng thi lễ, ôm hòm thuốc đi thẳng.
Lam Hành ngốc ra nói: "Cái gì hai ba canh giờ?"
Trời đã tối, ngọn đèn ở hành lang yếu ớt, chiếu xuống những bóng mờ. Thiên sương kia đèn đuốc sáng trưng, nhưng mà phòng chính lại tối. Lam Hành đi trên con đường lát đá trắng trong sân, gõ cửa, phát hiện quả thật không có ai.
Lam Cảnh Nghi không biết nghĩ tới cái gì, nhìn Lam Hành, nhíu mày nói: "Kỳ lạ, từ trước đến nay mọi người gọi ngươi là 'Tiểu công tử', hôm nay lại kêu là 'Đại công tử'."
Lam Tư Truy đột nhiên ở trong sân gọi cậu: "Vân Hằng".
Lam Hành vừa ngước đầu lên, Lam Tư Truy lại nói: "Nguỵ tiền bối"
Vẻ mặt Lam Tư Truy thoạt nhìn không chút bối rối, ngược lại thong dong và ôn hoà hơn bình thường, đưa tay vỗ nhè nhẹ lên vai Lam Hành.
Kim Lăng ở bên cạnh hỏi: ".... Nguỵ Vô Tiện lại làm sao rồi?"
Ánh mắt Lam Hành vẫn còn nhìn Lam Tư Truy, bả vai chợt run lên một cái: "Hắn...... Ta....."
Kim Lăng mờ mịt nhìn cậu: "Ngươi cái gì?"
Lam Hành nói: "Ta sắp... sắp có em trai".
Lam Tư Truy mỉm cười nói thêm một câu: "Hoặc Lam đại tiểu thư thì sao".
Kim Lăng có chút ngơ ngác nhìn Lam Cảnh Nghi, ánh mắt Lam Cảnh Nghi vừa chuyển, làm như cuối cùng đã phản ứng, hét to một tiếng: "..... Nguỵ tiền bối!"
Hắn gọi thật sự rất kích động, vừa kêu, vừa chạy về phía thiên sương. Kim Lăng theo bản năng xoay người theo, Lam Tư Truy và Lam Hành nhanh tay lẹ mắt, một trước một sau túm hai người trở về.
Kim Lăng bị túm, không gỡ tay Lam Hành ra, chỉ hỏi: "Vậy chúng ta.... chúng ta hiện giờ nên làm gì đây?"
Hồi lâu sau, Lam Hành nói: "Đợi".
Bốn thiếu niên săn đêm trở về, trang phục đi đường cũng không kịp thay, im lặng ngồi một loạt dưới hành lang bên ngoài Tĩnh Thất, mặc cho gió thu đêm hơi lạnh thổi ngọn đèn dưới mái hiên, làm cho bóng của bốn người lắc lư tới lui.
Giác quan của bọn chúng nhạy bén, nghe thấy thiên sương bên kia loáng thoáng hình như có tiếng người, nhưng lại cách bức tường khá xa, không nghe rõ lắm cụ thể là cái gì. Đêm mùa thu không có tiếng côn trùng, trong nhất thời chỉ có tiếng cành lá sột soạt là nhiều, bốn người không dám thở mạnh một hồi, Kim Lăng thở ra một hơi trước, hỏi: "Đợi... phải đợi bao lâu đây?"
Câu này vừa hỏi ra, bản thân Kim Lăng không thể nào biết được, nhìn sang Lam Tư Truy dường như đáng tin cậy hơn. Lam Tư Truy buông thõng tay tỏ vẻ "Không biết", ánh mắt nhìn sang Lam Hành bên cạnh. Lam Hành càng không biết, ánh mắt dạo một vòng, đành phải nhìn Lam Cảnh Nghi.
Lam Cảnh Nghi bỗng nhiên phát giác mình trở thành người duy nhất có thể trả lời, cào cào tóc, một bộ dạng không biết mở miệng như thế nào, thở dài thấp giọng nói: "Lúc nương ta sinh ta ra, nghe nói phải năm sáu canh giờ.... Ta không tốt, mấy năm trước đến sinh nhật ta, cha ta vẫn thường đổ lỗi cho ta...."
Hắn nói xong, lời này không ai có thể nói tiếp, trong sân lại một trận trầm mặc.
Qua một lát, Lam Tư Truy nói: "Vừa rồi sư đệ kia nói là hai ba canh giờ, chúng ta cứ theo đó chờ hai ba canh giờ. Hiện tại đã qua nửa canh giờ, Vân Hằng không cần lo lắng".
Lam Hành tháo kiếm ở sau lưng xuống, để trên gối, lúc có lúc không sờ sờ vỏ kiếm. Lam Tư Truy vừa dứt lời, từ thiên sương đột nhiên truyền đến một tiếng kêu to, cũng là rất xa, nên nghe không rõ lắm, nhưng lại có thể nghe được đó là tiếng kêu đau.
Tay Lam Hành run lên, thanh kiếm Hạc Minh từ đầu gối cậu rơi xuống, trong nhất thời vẫn không có phản ứng nhặt lên, để mặc thanh kiếm rơi ngay xuống đất, "bộp" một tiếng đập vào mu bàn chân cậu.
Giọng Kim Lăng hơi run: "Là.... Nguỵ, Nguỵ Vô Tiện phải không?"
Sắc mặt Lam Hành tái nhợt, cổ cứng đờ nói: "Ta không biết".
Tiếng la kia vừa cất lên, là cứ kéo dài không dứt, vang lên trầm bổng, tóm lại là nghe không rõ. Trong nháy mắt dường như cả gió đêm cũng lặng yên, Lam Hành cúi người nhặt kiếm của mình lên, có chút lo lắng siết chặt lấy, khớp ngón tay trắng nhợt.
Nghe thêm chút nữa, lại có thể xác định rõ hơn – tiếng la này quả thật là của Nguỵ Vô Tiện.
Sau một hồi lâu, tiếng la đó hình như đã ngừng lại, lại là tiếng người ồn ào dần dần bao trùm. Tay cầm kiếm của Lam Hành khẽ buông ra, khớp ngón tay trắng bệch còn chưa kịp hồi phục huyết sắc, thì tiếng la khiến người khác kinh sợ mới vừa rồi lại vang lên trầm thấp hơn, nặng nề hơn.
Lam Hành ném kiếm sang bên cạnh, co giò chạy về hướng thiên sương.
Vừa rồi cậu còn là người kéo người khác, nhưng nhất thời các thiếu niên trong viện dường như đều bị doạ, nên không có người nào nhớ tới việc kéo cậu lại. Lam Hành chạy đến trước cánh cửa đóng chặt của thiên sương, không thấy ai ở ngoài, nhưng lúc này không hề e ngại đưa tay gõ mạnh hai cái: "Mở cửa!"
Bên trong ánh đèn rất sáng, nhìn thấy vài bóng người đồng loạt giật mình. Trong khoảng thời gian ngắn không ai phản ứng, Lam Hành cũng không đợi lâu, một cước đá văng cửa đi vào.
Cửa vừa mở ra, tấm rèm đong đưa vì cơn gió, vài tiếng kêu kinh ngạc vang lên liên tiếp. Trong không khí có mùi của một vị thuốc nào đó không thể diễn tả, Lam Hành mặc kệ những cánh tay giơ ra cản trước mặt mình, chỉ lo cắm đầu đi vào trong, rốt cuộc bị một y sư hơi lớn tuổi ra sức giữ chặt lại. Lam Hành không chút nghĩ ngợi, định gạt ra né tránh, chợt thấy bóng người phía sau tấm bình phong chuyển động, một thân hình mà Lam Hành quá quen thuộc bước ra.
Đó là Lam Vong Cơ.
Có người cúi đầu kêu một tiếng "Hàm Quang Quân".
Khoảnh khắc hai người đối diện nhau, lồng ngực Lam Hành không ngực phập phồng, tai ù lên như có cái dùi xoáy sâu vào trong đầu. Cậu đột nhiên có vài phần hoảng hốt, không biết mình làm thế nào đi vào, lại càng không biết rốt cuộc mình ở trong đây làm gì, chỉ cảm thấy móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến mức phát đau.
Lam Vong Cơ nhìn cậu, ánh mắt bình tĩnh hơn cậu rất nhiều. Môi Lam Hành mấp máy, cái gì cũng không thể nói ra, đành tự mình cúi đầu, lùi lại một bước.
Sau đó bầu không khí im lặng bị Nguỵ Vô Tiện phá vỡ.
Dường như hắn lại cảm thấy đau, giọng nói đè nặng, nói phải gắng sức, hô hấp hỗn loạn yếu ớt. Lam Hành nghe hắn kêu: "Lam Trạm, Lam Trạm..... Ngươi quay lại...."
Lam Hành đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ nói với cậu: "Đi ra ngoài chờ".
Lại nói: "Đừng sợ".
Nói xong, y liền xoay người bước vội trở về sau bức bình phong. Lam Hành đứng nguyên tại chỗ, tiếng ù tai giảm đi, tiếng ồn ào vọt tới, hai chữ cuối cùng của Lam Vong Cơ rơi xuống một cách nặng nề, gõ vào khiến bờ vai của thiếu niên Lam Hành 15 tuổi rung mạnh lên một cái.
Lam Hành lặng lẽ đẩy cửa đi ra, đi thẳng đến hành lang bên ngoài cửa, nhìn thấy Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi một trái một phải đứng trước cửa. Cậu bước ra một bước, cánh cửa phía sau lưng đóng chặt lại, Lam Hành thở ra một hơi thật sâu, ngồi bệt xuống ngay hành lang.
Lam Tư Truy đặt một tay lên vai cậu, lần này không phải vỗ, mà là hơi dùng sức bóp một cái.
Thân hình Lam Hành khẽ rung lên. Cậu nói: "Phụ thân ở đó".
Lam Tư Truy chậm rãi nói: "Vậy tốt rồi. Hàm Quang Quân ở đó, Vân Hằng cứ yên tâm".
Lam Hành vùi đầu vào đầu gối, rầu rĩ hít vào gật gật đầu.
Tiếng la bên trong kia không giảm xuống trong quãng thời gian ngắn, tay Lam Hành siết chặt bên hông. Bọn chúng im lặng nghe một hồi, cuối cùng Kim Lăng ngồi xa nhất đứng lên trước, thấp giọng nói: "Ta, ta không nghe nữa.... Ta không đợi nữa!"
Những người còn lại đều sững sờ, Kim Lăng không đợi bọn chúng phản ứng, xoay người chạy đi. Lam Cảnh Nghi đuổi theo hắn, kêu mấy tiếng, hắn không quay đầu lại, chạy ngược theo bậc thềm đá, chạy càng lúc càng xa.
Lam Tư Truy lắc đầu nói: "Cũng không biết hắn có biết đường đi ra ngoài hay không".
Lam Hành không nói gì, cũng không để ý Kim Lăng rốt cuộc muốn chạy đi đâu, chỉ hơi ngửa đầu nhìn ngọn đèn treo dưới hàng hiên. Trời chuyển lạnh, tua rua dưới đèn lồng ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đều đổi sang tua cờ màu đỏ tím, chỉ riêng bên dưới một đế đèn trước mặt cậu, treo tua rua là một đoá hoa đào nhuộm màu đỏ nhàn nhạt.
Khoảnh khắc nhìn thấy cậu giống như là rơi vào cơn mê, ngón tay siết chặt cũng dần dần thả lỏng ra. Lam Tư Truy thấy cậu đứng dậy, còn chưa kịp hỏi, Lam Hành đã đưa tay, chậm rãi tháo đoá hoa đào được xếp bằng giấy đó xuống, từ từ mở ra trong lòng bàn tay.
Màu đỏ nhạt đó hình như được nhuộm sau khi xếp, đậm nhạt có chút không đều, dưới ánh đèn nhìn kỹ lại giống như ráng chiều hoàng hôn. Thuốc nhuộm làm nhoè những chữ ghi trên giấy, Lam Hành nhìn thấy bút tích của Lam Vong Cơ mà cậu đã quá quen thuộc, đoan chính viết "Bình an"