Sáng hôm sau trời hơi mưa, gột rửa lá cây trong Vân Thâm Bất Tri Xứ xanh sạch bóng loáng. Giữa đình đài lầu các nổi lên một làn hơi nước mờ ảo, sắc trời không đủ sáng, Nguỵ Vô Tiện tỉnh giấc, nhưng không dậy, cựa quậy tới lui trong ổ chăn.
Lam Vong Cơ ngồi một bên, một tay đưa vào xoa thắt lưng cho hắn, hỏi hắn: "Vẫn khoẻ?"
"Khoẻ khoẻ khoẻ". Mặt Nguỵ Vô Tiện vùi vào lòng bàn tay kia của Lam Vong Cơ, hơi thở ướt át chạm vào làn da khô ráo, "Khoẻ vô cùng, Lam nhị ca ca, chỉ là có chút...."
Về phần có chút cái gì, hắn không nói, chỉ từ trên gối ngước mắt nhìn Lam Vong Cơ, đồng thời cười cười dùng ngón tay khều khều góc áo Lam Vong Cơ rơi trên giường.
Lát sau, hắn hơi nhổm người, từ trên gối cọ đến trên đùi Lam Vong Cơ, hai tay đặt lên chỗ hơi phồng lên trước người.
Đầu ngón tay Lam Vong Cơ gạt gạt vài sợi tóc rơi trên trán hắn, thấp giọng nói: "Nghỉ ngơi tiếp một lát, rồi đến dùng bữa sáng".
Về phần rốt cuộc có phải là "một lát" hay không, bản thân Nguỵ Vô Tiện cũng không biết. Hắn ngủ một giấc ngắn rồi lại tỉnh dậy, vẫn gối trên đùi Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ vẫn ngồi cùng một vị trí ở trên giường, chỉ là trong tay thêm một quyển sách, lộ ra một chút hoa khô màu đỏ.
Mùa mưa trong núi luôn ẩm ướt, sắc trời hơi u buồn, tóm lại cũng không biết là bao lâu, làm như tiếng chuông báo giờ trong ngày cũng xa rồi. Lam Vong Cơ từ trên giường đi đến trước chiếc bàn, Nguỵ Vô Tiện cũng đi theo y đến đó, Lam Vong Cơ đã cài vạt áo cho hắn cẩn thận, hắn lại thò một chiếc chân thon dài trắng nõn ra dưới tấm áo khoác, đầu tiên là chẳng kiêng dè gì đặt lên trên bàn, ngay bên cạnh bàn tay cầm bút của Lam Vong Cơ, cho đến khi chạm vào tay Lam Vong Cơ, rồi di chuyển từ trên bàn xuống dưới bàn, gác lên đầu gối Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ rũ mắt, lát sau, thoáng nhìn qua Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện vốn để hai tay sau đầu, lúc này chống người ngồi dậy, dứt khoát cả hai chân trần trụi đều lắc lư ở trên đùi Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ hỏi: "Bây giờ hết mệt rồi?"
Nguỵ Vô Tiện bày ra bộ dạng giật mình hoảng sợ: "Nếu ta hết mệt rồi, thì Hàm Quang Quân định làm gì ta?"
Ngừng một chút, lại hạ giọng, đôi mắt sáng ngời nói: "Ta rất chờ mong nha".
Lam Vong Cơ vẫn ngồi thẳng tắp, để bút xuống bàn, nhưng khoé môi hơi nâng lên, xẹt qua một một ý cười nhu hoà.
Trên giá bút gác một vài cây bút, cán bút đều làm bằng bạch ngọc, cầm trong tay khá nặng. Lam Vong Cơ viết chữ, Nguỵ Vô Tiện cũng cầm một cây, chấm một chút từ nghiên mực, chống cằm suy nghĩ, nhưng không thấy tìm giấy. Lam Vong Cơ viết mấy chữ, cảm thấy có chút không đúng, dừng tay lại, quay đầu giương mắt nhìn hắn, thì thấy Nguỵ Vô Tiện viết hai chữ "Lam", "Nguỵ" rõ ràng lên đầu gối bên phải của mình, bên trái thì viết "Trạm", "Anh", hai đầu gối cùng ở trước mắt Lam Vong Cơ, lập tức hiện ra cặp chữ "Lam Trạm", "Nguỵ Anh".
Đây vốn là trò con nít, thế mà hắn cười như thể gặp được chuyện thú vị nhất trong thiên hạ, đầu gối ở trước mắt Lam Vong Cơ khép khép mở mở, hai cái tên đó lần này nối tiếp lần khác ghép lại với nhau, không bao giờ tách ra nữa.
Ánh mắt Lam Vong Cơ ngưng đọng, gác bút lên bàn, ghé tới hôn Nguỵ Vô Tiện.
Thân thể quấn quýt càng lúc càng đè thấp xuống, cuối cùng ngã ra trên chiếc ghế dài, mái tóc chưa cột lên của Nguỵ Vô Tiện từ từ tản ra, đôi môi bị Lam Vong Cơ hôn hết lần này đến lần khác, không giống lúc động tình không thể kềm chế mà đòi hỏi, nhưng cũng quấn quýt triền miên giống như thế, hơi thở nóng bỏng lan lên chóp môi và chóp mũi. Quần áo trên người hắn vốn mặc không chỉnh tề, hôn một hồi, vạt áo cũng mở ra, lộ một mảng da lớn, còn có chiếc bụng trơn bóng nhô lên.
Lam Vong Cơ như mọi khi nắm lấy vạt áo hắn, tay chạm vào làn da, lại hơi dừng một chút, sờ xuống phía dưới, dịu dàng áp tay lên chỗ bụng phồng lên kia.
Nguỵ Vô Tiện gối đầu lên cánh tay Lam Vong Cơ, mặc cho y vuốt ve nơi đó, nghe hắn hỏi: "Có nghĩ đến tên chưa?"
Nguỵ Vô Tiện dùng chóp mũi cọ cọ lên má Lam Vong Cơ, hỏi: "Thế hệ tiểu bối này của a Hạ, đặt tên lấy từ chữ nào vậy?"
Lam Vong Cơ nói: "Theo chữ 'NGỌC', gửi gắm hy vọng thành người tài năng".
Nguỵ Vô Tiện nghĩ nghĩ, hơi hơi cong đôi mắt, nói: "Bởi ta nói tại sao ngươi chọn cho a Hạ cái tên "Trĩ" (翐), ai cũng nói chữ này rất hiếm. Xem ra không lấy được chữ Ngọc (玉), thì lấy chữ Vũ (羽) cũng được (trong tên Trĩ có bộ Vũ), đều là tâm tư tỉ mỉ của Lam Nhị ca ca". (Chữ Ngọc và chữ Vũ có âm đọc giống nhau là yu)
Lông mi Lam Vong Cơ khẽ trốn tránh, lát sau mới hỏi: "Có nghĩ được cái tên nào hay không?"
Nguỵ Vô Tiện nghĩ một chút, hỏi: "Tên 'Thương' (玱), thế nào?" (Có nghĩa là tiếng ngọc va vào nhau kêu leng keng)
Vừa nói, vừa chỉ tay lên trên bàn. Lam Vong Cơ đứng dậy, nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, cầm một cây bút lên ra hiệu với Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện gật đầu, y liền đặt cây bút vào lòng bàn tay Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện ngồi dậy, ở dưới cái rốn trước bụng mình, dùng mực nhạt viết một chữ "Thương".
Hắn viết chữ ngược, Lam Vong Cơ đọc được là chữ xuôi, tiếp theo đôi mắt hơi mở to.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Hay không?"
Lam Vong Cơ nói: "Rất hay".
Y nói rất chân thành thật lòng, trong hai chữ đó dường như có cảm xúc nóng bỏng, ngược lại khiến Nguỵ Vô Tiện hơi ngượng ngùng, nói: "Nếu thúc phụ ngươi nghe xong không thích, cũng không cho đổi".
Lam Vong Cơ nói: "Người như tiếng ngọc kêu, trong trẻo leng keng, có gì không tốt?"
Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt: "Hơn nữa, cho dù là tiểu Lam nhị công tử hay là tiểu Lam nhị tiểu thư, tên này cũng đều dùng được, không cần đặt hai cái, ha ha ha ha".
Trong lúc hắn đang thoải mái nói đùa, Lam Vong Cơ thừa dịp lùi thân hình lại một chút, nhẹ nhàng hôn một cái lên cái tên ghi trên bụng Nguỵ Vô Tiện kia, thấp giọng nói: "Thương nhi".
Bàn tay Nguỵ Vô Tiện dán lên bụng một chút, cười nói: "Hay ghê, không cho phụ thân ngươi mặt mũi, cứ thế đi ngủ".
Tên đã quyết định rồi, Lam Vong Cơ muốn kéo vạt áo hắn lại, không ngờ Nguỵ Vô Tiện nắm lấy cổ tay y, hỏi y: "A Hạ thì sao? Hai ngày nữa là sinh nhật của nó".
Lam Vong Cơ nói: "Ta biết".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Thúc phụ ngươi kêu nó nhập gia phả, nó có cần phải đổi tên không?"
Lam Vong Cơ nói: "Nếu nó muốn, có thể đổi".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Nếu thật sự muốn đổi, thì đổi thành tên gì?"
Lam Vong Cơ cầm lấy cây bút trong tay hắn, viết một chữ lên làn da Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện cúi đầu đọc: "'Hành' (珩)" (Nghĩa là miếng ngọc ở phía trên của dây đeo ngọc bội)
Lại ngẩng đầu hỏi Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, ngươi nghĩ ra cái tên này bao lâu rồi?"
Lam Vong Cơ hỏi lại: "Ngươi thích không?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Đứng đầu dây ngọc bội là Hành, tâm tư tỉ mỉ của Lam Nhị ca ca không ngừng, ta làm sao có thể không thích".
Hắn đọc tới đọc lui cái tên "Lam Hành" trong miệng mấy lần, nói một tiếng "Dễ nghe", lại hỏi: "Nếu muốn tên tự khác thì sao?"
Lam Vong Cơ nói: "Lam Hành, tự Trường Sinh".
Mắt Nguỵ Vô Tiện hơi trợn to lên, Lam Vong Cơ nhìn vẻ mặt hắn, nói: "Vốn nên như thế".
Nguỵ Vô Tiện lại tiến tới hôn y lần nữa, cánh môi nhẹ nhàng chạm vào hồi lâu, rồi giống như nhớ ra gì đó, cười hỏi Lam Vong Cơ: "Nếu nó không muốn đổi tên thì sao?"
Lam Vong Cơ nói: "Vậy thì không đổi, nó đều có chừng mực".
Nguỵ Vô Tiện lại hôn mấy cái lên môi y, làm như có chút thở dài, thấp giọng nói: "Bất quá chỉ là cái tên mà thôi, quả nhiên không thay đổi cũng được. Cho dù đổi hay không đổi, nó vẫn là a Trĩ của ngươi, a Hạ của ta, Vân Hằng của ta và ngươi".
Lam Vong Cơ khẽ nhắm mắt lại, lúc mở ra, ánh sáng và nhu tình dâng lên hàng vạn hàng nghìn. Y vòng tay qua eo Nguỵ Vô Tiện, hơi thở phớt qua môi hắn, nhìn vào mắt hắn, trịnh trọng nói: "Nhất định là như thế".