Trên đường Lam Vong Cơ trở về tuyết rơi rất lớn. Đến khi y về tới Vân Thâm Bất Tri Xứ, tuyết đã rơi khắp người, ngay cả trên mái tóc đen nhánh cũng dính đầy tuyết, nhưng Lam Vong Cơ cũng không để ý đến.
Y dừng lại ở cổng lớn Vân Thâm Bất Tri Xứ, từ trên Tị Trần bước xuống. Mũi chân mới vừa chạm đất, bỗng nhiên xuất hiện một chiếc dù giấy ở trên đầu. Lam Vong Cơ sửng sốt nhìn về phía sau, cả người y cứng đờ ngay tại chỗ.
Người nọ cầm dù giấy đứng giữa trời tuyết trắng, một thân hắc y trông rất đơn bạc.
Ngụy Vô Tiện giọng điệu nhẹ nhàng, dường như còn có vẻ trách móc: "Lam Trạm, tại sao ngươi không dùng ô?"
Bỗng nhiên Lam Vong Cơ không biết nên nói gì. Đó là ảo giác hay là tâm ma của y?
Ngụy Vô Tiện nhìn bộ dáng sững sờ của Lam Vong Cơ, cảm thấy có chút buồn cười, cười nhẹ một cái, nói: "Lam Trạm, ngươi sao vậy?"
Sắc mặt Lam Vong Cơ thoạt nhìn có hơi ngơ ngẩn, nghi ngờ gọi một tiếng: "Ngụy...... Anh......"
Ngụy Vô Tiện khẽ "Ơi" một tiếng, hỏi: "Sao vậy?"
Trong đôi mắt màu lưu ly của Lam Vong Cơ hiện lên một tia vui mừng, y vươn tay mình, dường như là muốn chạm vào người Ngụy Vô Tiện, nhưng y chưa kịp chạm vào Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện đã cười nói: "Lam Trạm, ngươi phải ngoan nha."
"Sau này ra ngoài nếu trời mưa hoặc có tuyết rơi, thì hãy về sớm."
Giọng nói Lam Vong Cơ run run, y đáp: "Được."
Ngụy Vô Tiện lại cười một tiếng, sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng nụ cười trên mặt lại rất ấm áp.
Đôi mắt Lam Vong Cơ hơi đỏ lên, y hỏi: "Là tâm ma sao?"
Ngụy Vô Tiện không hiểu, nghiêng đầu nói: "Gì cơ?"
Lam Vong Cơ lắc đầu, nói: "Không có gì."
Hẳn không phải là tâm ma, Ngụy Anh của y đã thật sự trở lại. Nghĩ đến đây, trong lòng Lam Vong Cơ thả lỏng một chút.
Lam Hi Thần cầm ô giấy đi đến trước cổng Vân Thâm Bất Tri Xứ, thấy Lam Vong Cơ một mình đứng ở dưới trời tuyết vội vàng gọi: "Vong Cơ!"
Lam Vong Cơ ngẩng đầu lên nhìn, là Lam Hi Thần. Hiếm khi giọng điệu của Lam Vong Cơ không lạnh nhạt, y nói: "Huynh trưởng, Ngụy Anh đã trở về."
Lam Hi Thần nghe vậy sắc mặt trở lên trắng bệch. Bên cạnh Lam Vong Cơ rõ ràng không có ai, chỉ có một mình y, không thấy Ngụy công tử ở đâu.
"Vong Cơ, đệ...... Nhìn lầm rồi, vi huynh không thấy Ngụy công tử ở đâu cả."
Lam Vong Cơ nghe xong, trong ánh mắt có chút không chắc chắn, y nhìn người đứng bên cạnh mình, bóng dáng của Ngụy Vô Tiện vẫn còn đây, nhưng tựa như người vừa nói chuyện với y thực sự không tồn tại.
Hình bóng của Ngụy Vô Tiện ngày càng trở nên mờ ảo, cho đến biến mất.
Bông tuyết rơi trên mũi Lam Vong Cơ, cảm xúc lạnh lẽo làm cho y tỉnh táo trở lại, lại là ảo giác, lại là tâm ma......
Nhưng vừa rồi Ngụy Anh quả thực đã nói chuyện cùng y. Tâm ma cũng có thể nói chuyện với y sao?
Lam Vong Cơ nhắm hai mắt lại, y không bỏ cuộc mà nói với Lam Hi Thần: "Huynh trưởng, đệ vừa rồi thật sự nhìn thấy Ngụy Anh, hơn nữa hắn còn đưa cho đệ một cái ô."
Lam Hi Thần nghe vậy, trong lòng cũng thương xót, khẽ thở dài, nói: "Vong Cơ, chấp niệm của đệ quá sâu."
Lam Vong Cơ lắc đầu, nói: "Đệ nhìn thấy hắn."
Nhưng ở giữa trời tuyết trắng xóa này, ở đâu có một bóng đen quen thuộc chứ?
Không có!! Tất cả dấu hiệu đều nói cho Lam Vong Cơ, người y vừa mới thấy chính là ảo giác, Ngụy Vô Tiện căn bản không thể trở về!
Lam Hi Thần đưa cho Lam Vong Cơ một chiếc ô giấy, sau đó nói với Lam Vong Cơ: "Vong Cơ, đi thôi."
Lam Vong Cơ chỉnh lại cảm xúc của mình, lại trở về Hàm Quang Quân đao thương bất nhập*.
"Vâng."
Không biết tại sao, năm nay Vân Thâm Bất Tri Xứ tuyết rơi rất dày, còn rơi rất thường xuyên. Nhưng bởi vì Vân Thâm Bất Tri Xứ quanh năm không đổ tuyết, hiếm khi có được trận tuyết lớn, các đệ tử đều rất vui vẻ.
Ngụy Vô Tiện vẫn nằm bất động ở bên trong quan tài băng, Lam Vong Cơ cách lớp băng, vươn tay sờ qua một cái, rất lạnh.
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nói: "Ngụy Anh, hôm nay ta nhìn thấy ngươi."
Ngụy Vô Tiện không đáp lại.
Lam Vong Cơ lại nói thêm: "Nhưng ngươi chỉ nói với ta vài câu thì đã rời đi rồi."
Ngụy Vô Tiện vẫn không đáp lại, Lam Vong Cơ đã thành thói quen.
Lam Vong Cơ ở bên cạnh Ngụy Vô Tiện một lúc, rồi đứng dậy đi ra ngoài, y ngồi vào án thư, chuẩn bị phê duyệt bút ký đêm săn của tiểu bối. Không biết trời đã tối từ lúc nào, bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, nhưng không biết còn tiếp tục rơi nữa hay không.
Cũng không biết Ngụy Anh...... Có thể tỉnh lại hay không.
Lam Vong Cơ nhéo nhéo giữa mày, vẻ mặt hiếm khi lộ ra mệt mỏi, y đi tới bên cạnh cửa sổ, dường như lại thấy Ngụy Anh của y đang đứng dưới nền tuyết, trong tay cầm một quả cầu tuyết, cười đến mi mắt cong cong.
"Lam Trạm, mau ra đây chơi cùng ta đi."
Lam Vong Cơ không nói gì, cứ như vậy nhìn ra ngoài cửa sổ, vào đông gió cũng thật lạnh, tay Lam Vong Cơ có chút lạnh, đầu ngón tay cũng hơi đỏ lên.
Phần đuôi mạt ngạch trắng tinh rơi vào trong tay Lam Vong Cơ, y dường như lại nhớ tới lần Ngụy Anh không còn hơi thở nằm ở trong lòng y.
Ngụy Vô Tiện khẽ cười, trong mắt dường như có ánh sáng, hắn nhìn Lam Vong Cơ, nói: "Lam Trạm, ta cũng tâm duyệt ngươi."
Lam Vong Cơ nghe vậy, bỗng nhiên tỉnh táo lại, trên nền tuyết không có gì cả, y trầm mặc không nói gì đóng cửa sổ lại, không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa.
Tất cả chỉ là ảo giác......
Chú thích:
*Đao thương bất nhập: Có nghĩa là dao không thể đâm xuyên, giáo cũng không thể giết chết. Người ta thường dùng để miêu tả một người da đồng xương sắt hoặc những đồ vật rất mạnh mẽ, nhưng bây giờ đa phần nó được dùng để miêu tả một người cứng nhắc, cứng đầu, bướng bỉnh, khó thuyết phục và lay động.