Mùa đông năm nay ở Vân Thâm Bất Tri Xứ hiếm khi lạnh như vậy, ngay cả sáng sớm sau khi Lam Vong Cơ dạy xong buổi học, y trở về Tĩnh Thất thì cả người có cảm giác khó chịu.
Thật sự rất khó chịu, đầu óc mơ màng, trán cũng nóng lên, có lẽ là bị cảm lạnh. Không biết có phải bị bệnh khiến cho con người trở lên yếu ớt hơn hay không, hiện tại cả người y quả thực có chút nặng nề.
Lam Vong Cơ che miệng lại ho khan hai tiếng, sắc mặt trông không khác bình thường là bao, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra. Lam Vong Cơ cho rằng đó chỉ là cơn cảm lạnh bình thường, không có vấn đề gì lớn, Lam Vong Cơ vẫn im lặng dạy xong chương trình học trong ngày, nhưng buổi tối khi trở về y cảm giác cơn cảm lạnh trở lên nghiêm trọng.
Chưa tới giờ Hợi, Lam Vong Cơ đã tắt đèn nghỉ ngơi, có lẽ là do nửa đêm sốt cao, Lam Vong Cơ không thể ngủ ngon giấc.
Lúc này tựa hồ có một bàn tay lạnh lẽo đặt lên trên trán Lam Vong Cơ, nói: "Tại sao lại nóng đến vậy?"
Lam Vong Cơ mơ hồ nghe được có người đang nói chuyện, nhưng mí mắt y nặng trĩu không mở ra được, ngay cả hô hấp cũng nóng lên.
Giọng nói kia lại vang lên, nói: "Nếu nhiệt độ giảm, làm cho Hàm Quang Quân của chúng ta sốt đến ngốc luôn thì sao?"
Lam Vong Cơ khẽ nhíu mày, nhưng vẫn không ngăn được cơn buồn ngủ ập đến mà nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Bởi vì sốt cao, khuôn mặt tuấn tú của Lam Vong Cơ có chút đỏ lên, nhìn trông đỏ một cách bất thường.
Ngụy Vô Tiện sợ sẽ đánh thức Lam Vong Cơ, nhẹ nhàng đốt ngọn nến trên đầu giường y, nương theo ánh lửa yếu ớt, cẩn thận nhìn người nọ đã rất lâu rồi không gặp.
Hắn không biết mình tỉnh lại bằng cách nào. Khi vừa tỉnh lại, hắn phát hiện mình ở trong một cái động băng, còn đang nằm trong một cái quan tài băng.
Nhưng có một điều rất thần kỳ, Ngụy Vô Tiện vừa mới mở mắt, băng xung quanh quan tài lại đột nhiên nứt ra, vì vậy Ngụy Vô Tiện không cần tốn nhiều sức cũng có thể đi ra.
Tất nhiên là hắn không biết, đây là một trận pháp được Lam Vong Cơ thiết lập, nếu người bên trong quan tài bằng tỉnh lại trận pháp sẽ có cảm ứng, băng xung quanh quan tài sẽ lập tức vỡ ra.
Ngụy Vô Tiện từ trên giường băng ngồi dậy, cả người đều run lên, thật sự lạnh muốn chết, hắn mới vừa tỉnh lại không lẽ sẽ chết vì lạnh sao.
Hắn chà xát tay, nhẹ nhàng thở ra một hơi, hơi thở vẫn còn rất lạnh, hắn lại xoa xoa cánh tay, sau đó chậm rãi từ cửa động đi ra ngoài, vừa đi ra thì phát hiện nơi này hình như là sân sau Tĩnh Thất.
Điều này có nghĩa hiện tại hắn đang ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, hắn chẳng những đang ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, mà vẫn còn đang ở trong Tĩnh Thất của Lam Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện cẩn thận suy nghĩ, quyết định đi nhìn trộm Lam Trạm một cái, nhớ tới lần trước Lam Trạm nói với mình tình ý của y, Ngụy Vô Tiện trong lòng vẫn cảm thấy đau nhói.
Vì thế hắn dựa vào việc buổi tối không ai, tự mình lần mò xung quanh, đi vào bên trong Tĩnh Thất, nhưng ngọn đèn bên trong đã tắt, hiện tại vẫn chưa tới giờ Hợi, Lam Trạm nghỉ ngơi sớm như vậy sao?
Ngụy Vô Tiện lặng lẽ đi vào, sau đó nhẹ nhàng đi tới bên giường, lúc này mới phát hiện, hoá ra Lam Trạm của hắn bị bệnh, sắc mặt đỏ lên bất thường, sờ trán y một cái thì thấy nóng vô cùng.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tuyết đã đọng rất dày, lúc này mới nhận ra bây giờ đang là mùa đông.
Phỏng chừng là do Lam Trạm không chăm sóc tốt cho bản thân mới bị cảm lạnh.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn vừa giận vừa lo.
Hắn sờ tay mình, cảm thấy vẫn còn rất lạnh, lúc vừa mới ra ngoài Ngụy Vô Tiện chỉ ăn mặc đơn bạc, hiện tại cả người đều rất lạnh, có lẽ hắn có thể hạ nhiệt độ cho Lam Trạm.
Ngụy Vô Tiện cả người đều lạnh, Lam Vong Cơ bị sốt cả người nóng như lửa đốt, sau đó Ngụy Vô Tiện làm theo ý nghĩ trong lòng tuy rằng cảm thấy không được tự nhiên, cởi giày của mình, xốc chăn của Lam Vong Cơ lên rồi chui vào.
Khi hắn nằm vào trong lòng của Lam Vong Cơ, cảm nhận độ ấm trên người y, vẫn còn đang suy nghĩ tại sao hắn có thể tỉnh lại? Rõ ràng hắn đã chết rồi, tại sao hiện tại có thể tỉnh lại?
Hơn nữa thân thể của hắn lại không bị thối rữa.
Hắn cảm thấy nguyên nhân có lẽ là do động băng kia, quan tài băng phong ấn quanh năm giúp thi thể của hắn không bị thối rữa, trời đông giá rét bên trong tuy rằng rất lạnh, nhưng chỉ cần linh khí đủ, có lẽ là do linh khí dưỡng ấm linh hồn của hắn quanh năm.
Không biết có phải Tĩnh Thất quá ấm áp hay không, Ngụy Vô Tiện đã ngủ say trong lòng Lam Vong Cơ.
Vừa mới sáng sớm Lam Vong Cơ thì đã tỉnh, giờ làm việc và nghỉ ngơi của Lam gia đã được dưỡng thành thói quen nên dù thân thể Lam Vong Cơ không được khỏe cũng vẫn sẽ dậy sớm.
Y vừa mới cử động, không biết có người nằm bên cạnh mình từ lúc nào, Ngụy Vô Tiện cũng nhúc nhích.
Lam Vong Cơ lúc này thực sự đã ngây ngẩn cả người, bởi vì người này tựa mặt vào lòng ngực y, hắn có độ ấm......
Ngụy Vô Tiện ngủ đến nửa mơ màng màng, hắn ôm lấy cổ Lam Vong Cơ, úp mặt mình vào cổ Lam Vong Cơ, hô hấp nhẹ nhàng.
Lam Vong Cơ không chắc chắn gọi: "Ngụy Anh......"
Ngụy Vô Tiện vẫn còn buồn ngủ, không nửa tỉnh nửa mơ trả lời, sau đó lại tựa mặt vào trong lòng ngực của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ ổn định tâm trí, ôm lấy Ngụy Vô Tiện, giọng điệu nghe hơi run nhưng lại rất dịu dàng.
"Ngụy Anh, ngủ đi."