Tà ám ở bãi tha ma không kiêng nể gì, thậm chí đã nguy hại tới thôn dân phía dưới trấn Di Lăng. Từ trong tin tín hiệu nhận được, cũng không biết Di Lăng có bao nhiêu tà ám, Lam Vong Cơ tính toán trước một mình đi đến thử xem xét.
Nhưng mà khi y đến Di Lăng thì phát hiện việc này so với y tưởng nghiêm trọng hơn nhiều. Thôn dân phía dưới trấn Di Lăng đã sớm rời đi, nếu không rời đi cũng sẽ đóng kín cửa không ra ngoài.
Toàn bộ trấn Di Lăng tựa như không có một tia dương khí nào.
Lam Vong Cơ nhíu mày, đứng dậy ngự kiếm đi đến giữa sườn núi của Di Lăng. Trên sườn núi có rất nhiều tà ám, nhưng cũng không phải là đối thủ của Lam Vong Cơ. Tà ám ở Di Lăng quá nhiều, ngay cả khi Lam Vong Cơ triệu tập tất cả các đệ tử của Lam thị thì vẫn không thể trấn áp được toàn bộ.
Huống chi Di Lăng vốn là một tòa thi sơn*, dưới chân núi chất đầy thi thể không biết đã ở đó bao nhiêu năm.
(*Toà thi sơn: Xác chết xếp thành núi.)
Bỗng nhiên vào lúc này, một con quỷ thủ* đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ phản ứng nhanh, lập tức né tránh, bay lên không trung, Tị Trần phát ra ánh sáng lạnh, vừa nhanh vừa chuẩn đâm vào quỷ thủ.
(*Quỷ thủ: Tay của quỷ.)
Quỷ thủ bị thương, lập tức trở về bên cạnh chủ nhân. Không biết từ khi nào tẩu thi đã vây quanh người Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ không hề hoảng loạn, khuôn mặt bình tĩnh lãnh đạm. Đầu tiên y thiết lập cho mình một cái kết giới, làm như vậy tẩu thi sẽ không thể tới gần. Ngay khi Lam Vong Cơ chuẩn bị sử dụng kiếm, bỗng nhiên đám tẩu thi không biết do ai chỉ lệnh, toàn bộ đều tản ra.
Chỉ sau một lúc đám tẩu thi kia lại cúi đầu quỳ trước Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ sửng sốt một lúc, sau đó đột nhiên cúi đầu nhìn xuống, phát hiện Trần Tình bên eo mình đang phát ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt, lúc này Lam Vong Cơ đã hiểu ra.
Ngụy Vô Tiện lúc còn sống đã là người sáng lập ra Quỷ đạo, những tẩu thi này hầu như đều tuân theo lệnh của hắn, mà khi Ngụy Vô Tiện điều khiển tẩu thi ngăn địch sẽ thổi Trần Tình. Lâu dần, đám tẩu thi này cũng nhớ kỹ hình dáng của Trần Tình, thấy bên eo người này treo Trần Tình nên tưởng y là chủ nhân của chúng.
Trong lòng Lam Vong Cơ có chút chua xót, cứ như vậy, Lam Vong Cơ bình an vô sự bước ra khỏi núi, đám tẩu thi nhìn thấy Lam Vong Cơ thì sẽ nhường đường cho y.
Ngay cả khi Ngụy Vô Tiện không còn ở bên cạnh Lam Vong Cơ, hắn cũng sẽ dùng cách của mình để bảo vệ Lam Vong Cơ.
Khi Lam Vong Cơ đi xuống dưới chân núi, đột nhiên gặp mặt hai người nọ, y vừa nhìn thì nhận ra đó là Ôn Tình và Ôn Ninh.
Không phải y quen biết Ôn Tình cùng Ôn Ninh, chỉ là lúc trước trong Xạ Nhật Chi Chinh, dòng tộc của Ôn Tình là một ngoại lệ, bọn họ tinh thông kỳ quang y thuật, chưa từng hại người, ngược lại còn cứu người, khi một số đồng môn của họ bị thương, Ôn Tình còn trộm thảo dược đưa đến cho họ.
Ôn Tình đương nhiên ra nhận ra Lam Vong Cơ, nàng vội vàng hành lễ, nói: "Bái kiến Hàm Quang Quân."
Lam Vong Cơ gật đầu, nhàn nhạt hỏi: "Các ngươi tại sao lại ở chỗ này?"
Ôn Tình nhìn thoáng qua đệ đệ của mình, nói: "Mười mấy năm trước chúng ta đã sớm ở chỗ này, Xạ Nhật Chi Chinh kết thúc chúng ta không còn nơi nào để đi nên đã đến đây, định cư dưới chân núi Di Lăng. Hàm Quang Quân tới đây là vì tà ám sao?"
Lam Vong Cơ gật đầu.
Ôn Tình nhìn một cái thì đã thấy Trần Tình bên hông Lam Vong Cơ, nàng mở miệng hỏi: "Không biết vì sao trên hông Hàm Quang Quân lại treo Trần Tình của Ngụy Vô Tiện?"
Nhắc tới Ngụy Vô Tiện, bọn họ đã gần mười ba năm không gặp Ngụy Vô Tiện, thiên hạ cũng không có tin tức gì về hắn, cũng không tìm được tung tích của hắn.
Không phải Ôn Tình chỉ nhìn chằm chằm Trần Tình trên hông Lam Vong Cơ, chỉ là Trần Tình treo ở trên eo Lam Vong Cơ rất dễ nhìn thấy. Cả người Lam Vong Cơ mặc đồ trắng thuần, nhưng bên eo lại treo một cây sáo màu đen, quả thực rất nổi bật.
Lam Vong Cơ mím môi, ngữ khí có chút mất tự nhiên, nói: "Ngụy Anh hắn...... Đã mất từ ba năm trước."
"Cái gì!" Ôn Ninh cùng Ôn Tình nghe vậy thì kinh ngạc.
Ôn Tình nói: "Chuyện gì vậy, hắn bị thảo phạt sao?"
Lam Vong Cơ lắc đầu, nói: "Bởi vì thân thể hắn quanh năm bị oán khí ăn mòn, cho nên mới......"
Ôn Tình đưa thảo dược cho Ôn Ninh, Ôn Ninh vội vàng đỡ lấy, nói: "Đáng tiếc Ngụy Vô Tiện không có Kim Đan, bằng không chỉ cần dùng linh lực duy trì, có lẽ vẫn còn có thể sống."
Lam Vong Cơ nghe vậy, trong lòng hoảng hốt. Lúc trước y truyền linh lực cho Ngụy Anh phát hiện linh lực truyền vào người Ngụy Anh toàn bộ đều giống như đá chìm đáy biển, không có một tia gợn sóng. Y tưởng linh lực Ngụy Anh bị tổn hại, lại không biết Ngụy Anh của y sớm đã không có Kim Đan......
"Chuyện này...... Sao lại thành như vậy?"
Ôn Tình nói: "Vốn dĩ ta đã đồng ý với Ngụy Vô Tiện là sẽ giữ bí mật chuyện này, đến chết cũng sẽ không nói ra, nhưng nếu hắn đã qua đời, vậy chuyện này nói ra cũng được."
Ôn Ninh đứng sang một bên, không nói gì.
"Kim Đan của hắn là do ta lấy ra."
Lam Vong Cơ nghe vậy, hiểu ra một chút, trong lòng càng thêm đau lòng, y nói: "Là cho...... Giang Tông chủ sao?"
Ôn Ninh cũng nhỏ giọng nói: "Trong quá trình mổ đan, Ngụy công tử không dùng bất kì dược gây mê nào, Kim Đan không thể tiếp nhận dược gây mê, nếu không có khả năng sẽ thất bại."
Ôn Tình gật đầu, nói: "Thật đáng tiếc." Những lời này không phải chỉ là lời nói suông, nàng thực sự cảm thấy thương xót cho Ngụy Vô Tiện.
Bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng lần đó khi mổ đan cho Ngụy Vô Tiện, cả người đều là máu, trên giường gỗ nơi nào cũng có máu, lần đầu tiên nàng biết cơ thể một người cũng có thể chảy ra nhiều máu đến như vậy.
Lam Vong Cơ gật đầu, cũng không nói gì, nói: "Đa tạ Ôn cô nương, tại hạ cáo từ."
Ôn Tình nói: "Cung tiễn Hàm Quang Quân."
Khi Lam Vong Cơ trở về, bước chân đều có chút nhẹ, trong lòng đau nhói, trong tay y cầm chặt Trần Tình của Ngụy Vô Tiện, đến mức đầu ngón tay trắng bệch.
Trần Tình thực sự có tác dụng. Trên đường Lam Vong Cơ trở về gặp được rất nhiều tẩu thi, nhưng không có tẩu thi nào công kích Lam Vong Cơ. Lần này Lam Vong Cơ đến Di Lăng tra xét, không hề bị thương.
Không biết trời lại bắt đầu rơi tuyết từ lúc nào, mỗi khi vào đông Lam Vong Cơ cảm thấy cũng không quá lạnh, nhưng không biết tại sao y lại rùng mình một cái.
Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn, trong ánh mắt màu lưu ly dường như vẫn không có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng nơi sâu trong lòng lại không biết làm thế nào.
Những bông tuyết nhỏ rơi trên lông mi của Lam Vong Cơ, hóa thành bọt nước, thấy tuyết rơi xuống càng lúc càng lớn, Lam Vong Cơ sờ Trần Tình, khuôn mặt mang theo sự dịu dàng.
Y nói: "Trở về đi, Ngụy Anh."