Ngụy Vô Tiện vừa thấy người trở về thì đã lo sợ người lại chạy mất, nháo suốt một buổi tối còn chưa đủ, luôn muốn đem người kia khoá lại trong ngực. Muốn chạy? Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Lam Vong Cơ đem hắn trấn an nguyên một đêm, vất vả lắm mới đem con mèo nhỏ vuốt thuận lông, dỗ dành hắn mang chân tách ra, rút ra ngoài.
Kết quả, Ngụy Vô Tiện vừa lành sẹo đã quên đau. Hai người cùng nhau trên một chiếc giường, dễ dàng va chạm đến cực độ. Khó khăn lắm mới tỉnh ngủ, lại tiếp tục giày vò một phen. Lần này Ngụy Vô Tiện trực tiếp ngủ ngất đi, đến tận khi mặt trời đã treo trên đầu cây sào cũng không thèm dậy.
Lam Vong Cơ nhân lúc hắn còn đang trong trạng thái mê man vô thức liền nhẹ nhàng giúp hắn tắm rửa, bôi lại thuốc, sau đó mới thử đem người gọi dậy. Trong lúc đánh thức con mèo lười này, y còn bị ôm lấy cọ cọ hơn nửa canh giờ, tâm bị trạng thái vô thức của Ngụy Vô Tiện đang nằm dưới thân trêu chọc có chút bốc hoả, giống như muốn đem hắn hôn đến tỉnh lại, nên cắn cắn vào môi hắn. Lần này thành công thức tỉnh Ngụy Vô Tiện. Hắn sờ sờ môi dưới, cau mày nói:
"Lam Trạm, ngươi đây là mắc bệnh gì vậy, thích cắn người như thế."
Lam Vong Cơ giúp hắn mặc trung y vào:
"Chân còn đau không?"
Ngụy Vô Tiện kéo quần dài lên, nhìn thoáng qua, ngạc nhiên nói:
"Thuốc nhà ngươi đúng là thật hữu dụng, mới chỉ bôi một chút, vết bầm tím đều đã rút đi."
Lam Vong Cơ: "Ừm."
Y im lặng không đề cập đến chuyện trong lúc Ngụy Vô Tiện còn đang mê man đã giúp người nào đó còn đang lẩm bẩm nói mớ nhẹ nhàng xoa bóp mấy vết bầm tím thật lâu, mới đem mấy chỗ máu tụ đó đánh tan ra. Trên thân thể Ngụy Vô Tiện còn có vài vết thương to to nhỏ nhỏ, thậm chí có mấy chỗ là do linh khí gây nên, ắt hẳn trong lúc tham gia Xạ Nhật chi chinh vô tình để bị thương. Lam Vong Cơ vừa nghĩ đến mình rời đi lâu như vậy, tâm tình người kia lại không tốt, tránh không được lúc ra chiến trường trạng thái không ổn định, nhất thời cảm thấy cổ họng nghẹn lại, đem thuốc bôi khắp miệng vết thương của hắn một lần. Vừa làm vừa tính toán, qua một khoảng thời gian nữa có thể đem người nuôi cho khí sắc tốt hơn một chút hay không, nếu có thể nuôi hắn trở về bộ dáng da thịt non mịn bóng loáng không dính nước trước kia thì càng tốt. Tuy trong lòng y nghĩ vậy, nhưng vẫn chưa thể cân nhắc rõ ràng xem ác rủa kia sẽ biến động như thế nào. Dựa vào trí nhớ của y, có lẽ sau khi chia tay ở Bách Phượng sơn thì gần hai tháng sau mới có thể đến Vân Mộng.
Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói:
"Lần sau không được tự làm mình bị thương."
Ngụy Vô Tiện ai oán nói:
"Nhưng ta cũng không khống chế nổi."
Lam Vong Cơ giương mắt lên, đối diện với ánh mắt của hắn:
"Nếu đau, liền gọi ta."
Ngụy Vô Tiện bĩu môi:
"Ngươi cũng không cùng ta về Vân Mộng, ta gọi ngươi kiểu gì."
Lam Vong Cơ đáp:
"Bên trên đàn mộc châu có linh thức bám vào."
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên lấy đàn mộc châu ra, đem hạt ngọc đen nhánh bóng loáng chơi đùa trong tay:
"Ngươi đem linh thức bám lên khi nào?"
Hắn ngừng lại một chút, ánh mắt vi diệu nhìn từ đầu xuống chân y:
"Chẳng lẽ trong một năm nay, ngươi một mực dùng nó theo dõi ta, xem ta có hồng hạnh vượt tường hay không?"
Lam Vong Cơ bị ý tưởng bất ngờ nảy ra này của hắn làm nghẹn họng một chút, đưa tay muốn đem mấy sợi tóc của hắn buộc lại cho ngay ngắn:
"Không yên lòng."
Ngụy Vô Tiện cảm thấy cực kỳ hưởng thụ, hơi ngửa cổ lên để y vuốt ve đầu mình, tiếp tục hỏi:
"Lam Trạm, ngươi có thể nói cho ta biết một năm nay rốt cuộc ngươi đi đâu được không? Sao lại có kẻ giả mạo ngươi?"
Nói chung là sau khi bị cảm giác vui sướng làm cho u mê đầu óc, đến giờ phút này tỉnh táo lại, hắn mới đem nghi vấn từ lâu vẫn giấu trong lòng nói ra. Lam Vong Cơ trầm mặc một lúc, thấp giọng nói:
"Ta có chuyện không thể không làm, đến lúc thích hợp sẽ tự động nói cho ngươi biết."
Ngụy Vô Tiện đương nhiên thập phần tin lời y nói, trong lòng không khỏi tặc lưỡi, đã là 'không thể không' thì nhất định là bí mật của Lam gia, chẳng trách không thể nói với hắn:
"Tên kia... Tên kia rất giống ngươi..."
Lam Vong Cơ im lặng nhìn hắn, trong mắt hiện lên một tia mềm mại, rõ ràng là một câu nghi vấn, nhưng lại tràn đầy ý khẳng định. Y gật đầu, nói:
"Nhưng ngươi vẫn phân biệt được."
"Ta thông minh như vậy, tất nhiên có thể phân biệt được ai là thật, ai là giả." Ngụy Vô Tiện tiếp tục suy đoán: "Cho nên có kẻ động tay động chân, nhân lúc ngươi đi làm 'chuyện không thể không làm' có ý đồ đem thật giả lẫn lộn?"
Câu này nghe thì không đúng, nhưng ý trong đó lại không sai.
Trước khi tiến vào mộng cảnh, Lam Hi Thần đã nhiều lần căn dặn y không được để Ngụy Vô Tiện biết bản thân đang ở trong mộng, nếu không thì sẽ có khả năng khiến tầng mộng cảnh này sụp đổ, rơi vào một tầng mộng cảnh khác sâu hơn, đến lúc đó sẽ không còn cách nào cứu vãn. Lam Vong Cơ đối với chuyện này không tiện nói nhiều, cũng không thể giải thích, chỉ có thể im lặng chấp nhận sự suy đoán của hắn.
"Cái tên giả mạo muốn khiến người ta nghe nhìn lẫn lộn kia chắc hẳn là rất chán ghét Lam gia các ngươi, hoặc là rất chán ghét ngươi."
Ngụy Vô Tiện cảm thấy chắc là đám người sư tỷ bọn họ cũng bị mắc lừa, tránh không được việc bị thuật pháp gì đó che mắt. Hắn vỗ đùi cái đét, thương tiếc sờ sờ mặt Lam Vong Cơ:
"Chậc chậc chậc, trông đáng thương chưa này, mau lại đây để ca ca hôn một cái."
Lam Vong Cơ bất đắc dĩ nhìn Ngụy Vô Tiện bò lên trên chân mình, đưa tay ra đỡ lấy hắn:
"Đừng nghịch."
"Ta cứ muốn nghịch đó, cả một năm không gặp, còn không cho phu quân ngươi hôn một cái à."
Ngụy Vô Tiện đặt tay lên hai bên khóe miệng y, khẽ kéo ra thành một nụ cười, tiến lại hôn 'bẹp' một phát lên đó. Lại chợt nghe thấy Lam Vong Cơ đang kề sát mặt hắn nói:
"Ai là phu quân?"
Ngụy Vô Tiện "ôi chao" một tiếng, liền bị người ta lật người một cái, đặt ở trên giường, đai áo còn chưa được buộc chặt bị nới lỏng, lộ ra một thân da thịt tuyết trắng, bên trên còn tràn đầy dấu vết hoan ái, nhìn diễm sắc vô cùng. Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, cười đến xấu xa, tách chân ra vòng lên cuốn lấy eo Lam Vong Cơ:
"Thật là, ngươi là phu quân, ngươi lợi hại nhất."
Cánh tay nhẵn mịn thuận thế vòng lên ôm cổ Lam Vong Cơ, thân thể sau khi tắm tràn đầy mùi thơm, như là dây leo đẫm sương sớm, mềm mại ướt át níu lấy cổ y, bên tai lại còn trầm thấp nũng nịu kêu vài tiếng:
"Thật là, Lam Trạm... Phu quân..."
Lam Vong Cơ bị hắn câu dẫn đến mức không khống chế nổi, cúi người ép xuống.
'Uỳnh!'
Cửa gỗ bị ai đập ầm ầm, khiến Ngụy Vô Tiện hoảng hồn, suýt chút nữa từ dưới thân Lam Vong Cơ chui thẳng xuống gầm giường, may được Lam Vong Vơ kịp lúc túm lấy mắt cá chân kéo lại. Lam Vong Cơ thấp giọng hỏi:
"Ngươi muốn làm gì?"
Lúc này Ngụy Vô Tiện mới giật mình, cũng hạ thấp thanh âm thì thầm:
"Làm nhiều chuyện hái trộm táo bắt trộm gà, trong phút chốc ta còn tưởng mình đang ở trong phòng ngươi trộm ngọc thâu hương kia."
Trong một thoáng, Lam Vong Cơ không biết Ngụy Vô Tiện đang tự giễu mình, hay cảm thấy chính bản thân y là thái hoa đạo tặc nên mới nói vậy.
"Là tự ta muốn đến..."
"Ngụy Vô Tiện, ngươi ngủ đến chết trương rồi sao?! Chúng ta chờ ngươi lâu như vậy! Mau mau rửa mặt rồi cút ra đây, chúng ta còn phải về Vân Mộng. Mở cửa!"
Giang Trừng đứng ngoài cửa lớn giọng quát. Ngụy Vô Tiện vội cao giọng trả lời:
"Xong rồi xong rồi, đừng có ồn ào nữa!"
Hắn kéo tay áo Lam Vong Cơ, nhỏ giọng nói:
"Sau đó thì ngươi về Cô Tô sao?"
Lam Vong Cơ khẽ gật đầu:
"Huynh trưởng còn đang chờ ta."
Đúng là y cũng muốn về Cô Tô xem xét tình hình. Ngụy Vô Tiện "a" một tiếng, dường như có chút không nỡ nói:
"Cũng được."
Ngón tay Ngụy Vô Tiện thuận theo tà áo trắng sạch, nắm lấy tay Lam Vong Cơ, siết chặt, như là đang mười tám dặm đưa tiễn:
"Vậy ngươi... bây giờ đi luôn?"
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay hắn, trấn an:
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện hôn một cái lên mặt y, tay vẫn nắm chặt lấy tay y:
"Muốn đi thật?"
Lam Vong Cơ bất đắc dĩ nói:
"Không đi, không có cách nào giải thích."
Trong mắt mọi người, hẳn là y nên theo Lam gia về Cô Tô. Hôm trước vừa đánh nhau với Ngụy Vô Tiện, ngày hôm sau đã xuất hiện trong phòng Ngụy Vô Tiện, nói không kỳ quái cũng không ai tin. Ngụy Vô Tiện gật đầu, nhíu lông mày, tràn đầy vẻ không cam tâm:
"Vậy được, ngươi đi đi."
Lam Vong Cơ gật đầu:
"Ừ."
Hai người giằng co một lúc lâu vẫn không nhúc nhích. Nửa ngày, đôi môi Lam Vong Cơ khẽ động. Y nhìn mấy ngón tay vẫn đang siết chặt lấy mình, thử lên tiếng thăm dò nói:
"Ngụy Anh... Ngươi buông tay ra được không?"
【Tiểu kịch trường】
Sau khi phát hiện mình mới là đối tượng bị "trộm ngọc thâu hương", không cần phải chạy trốn, Ngụy Vô Tiện trong chốc lát liền ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng nở một nụ cười, đầu mày cuối mắt đều tràn ngập ý xấu:
"Không thể đi cửa chính..."
Ngụy Vô Tiện đẩy cửa sổ ra, dù gấp muốn chết nhưng vẫn ung dung đứng tựa một bên, hai tay khoanh trước ngực, nhướng mày nói:
"Hàm Quang Quân, đi cửa sổ đi."
Bước chân Lam Vong Cơ có chút chậm chạp. Bình thường đụng phải kẻ địch, dưới tình thế cấp bách bản thân nhảy qua cửa sổ cũng không thấy đó là chuyện đại sự gì. Nhưng mà nhìn hai mắt Ngụy Vô Tiện ánh lên vẻ trông mong, giống như vô cùng hiếu kỳ xem thử bộ dáng Lam Vong Cơ ăn cơm run tay làm vỡ bát sẽ như thế nào.... Ngụy Vô Tiện còn đứng một bên còn chê chuyện chưa đủ lớn, dụ dỗ nói:
"Đi mau đi mau. Nếu không đi cũng được thôi, hai chúng ta sẽ bị bắt gian tại giường. Bị bắt gian tại giường rất đáng sợ nha! Ta không biết phải giải thích với đám người sư tỷ bọn họ thế nào, cũng không thể khai đêm qua ngươi đem ta làm hết lần này tới lần khác, sau đó khiến ta mệt mỏi quá độ nên bây giờ mới rời được khỏi giường phải không."
Hắn còn phủi phủi tay, cười nói:
"Ta mỗi ngày đều nhảy qua cửa sổ, có vấn đề gì đâu. Ngươi thử đi một lần cho ta xem nào."
Lam Vong Cơ: "..."
Bỗng nhiên y có chút không muốn đi...