Ngụy Vô Tiện chăm chú nhìn ngón tay thon dài đang nhẹ nhàng thoa thuốc lên mấy vết bầm lớn trên chân mình, vốn dĩ ban đầu có hơi cảm giác căng đau dưới da, nhưng nhờ tác dụng của dược thủy trong trong mát mát mà không còn nhức nhối như trước nữa.
"Ưm..."
Hắn nhịn không nổi, trầm thấp kêu một tiếng, cổ họng còn chút khản đặc khiến một tiếng kia càng lộ ra vẻ mập mờ, người không biết còn tưởng là hắn đang bị ai khi dễ. Ngón tay Lam Vong Cơ dừng lại, ngước mắt nhìn hắn:
"Đau?"
Ngụy Vô Tiện kẹp lấy tay y giữa hai chân mình, cười nói:
"Đau chết mất, ai bảo ngươi dùng lực mạnh như vậy."
Lam Vong Cơ: "..."
Rõ ràng là một đoạn đối thoại rất bình thường, từ miệng người này nói ra lại mang theo cảm giác có mấy phần ý vị thâm trường, giống như đang ám chỉ không riêng gì đau mỗi chỗ đó, mà đêm qua cũng vừa bị người ta chơi đùa đến mức chết đi sống lại. Lam Vong Cơ muốn đem tay mình rút ra:
"Được, ta nhấn nhẹ."
Ngụy Vô Tiện "ai" một tiếng, chân kẹp chặt lấy tay y thêm một chút, đổi ý nói:
"Đừng, ta vẫn thích ngươi làm đau ta."
"Ầy, nhìn xem chuyện tốt tối hôm qua ngươi làm này."
Ngụy Vô Tiện cười hì hì túm lấy tay Lam Vong Cơ, kéo đầu ngón tay của y xuống dưới thân, ra hiệu cho y sờ vào cửa huyệt phấn hồng vẫn còn chút sưng đỏ. Cẳng chân thon gọn đang gác lên đùi Lam Vong Cơ cọ cọ, đẩy vạt áo của y ra, âm mưu tiếp tục cọ cọ vào nơi nào đó, bị Lam Vong Cơ nhạy bén nhanh hơn một bước, nắm lấy mắt cá chân không thành thật kia. Vành tai Lam Vong Cơ đỏ ửng lên, mi dài khẽ run, tay dùng lực siết chặt lấy cổ chân hắn:
"Đừng nghịch."
Ngụy Vô Tiện làm ra vẻ không hiểu y muốn nói gì, khẽ "ôi chao" một tiếng, nói:
"Hàm Quang Quân, ngươi nắm mắt cá chân ta làm gì?"
Hắn dừng lại một chút, trên mặt ngay lập tức đổi thành vẻ e sợ, nói:
"Thôi xong, chẳng lẽ ngươi lại muốn lăn giường với ta?"
Lam Vong Cơ: "..."
"Tối hôm qua đã nắm lấy mắt cá chân ta mà tiến vào, chơi ta nguyên một đêm còn chưa đủ, sáng nay còn muốn tiếp tục?"
Ngụy Vô Tiện lại đổi sang vẻ mặt khiếp sợ muốn trốn tránh, nhưng tay lại ôm lấy cổ Lam Vong Cơ, giọng nói bị đè thấp xuống mấy phần, nghe vô cùng đáng thương, gần như là dán hẳn cánh môi mình vào đôi môi của y, lẩm bẩm khẩn cầu:
"Đừng nha, Hàm Quang Quân, ta chỉ là một nam tử yếu đuối, không thể chịu nổi ngươi ngày đêm đau sủng a."
Hắn đem mấy chữ cuối ép xuống đến vừa nhỏ vừa yếu, giống như thật sự chịu không nổi nữa, năn nỉ người ta đừng tiếp tục giày vò mình, lại giống như mình đang bị người ta giam ở trong ngực, nửa điểm cũng không thể giãy giụa thoát ra, thanh âm tràn đầy ý cầu khẩn. Nhưng mà mấy ngón tay tái nhợt còn chưa dứt lời đã luồn vào trong quần áo của Lam Vong Cơ, vuốt ve lồng ngực y, còn không thành thật mà bóp vài cái, nhéo đến mức vân da trước ngực của Lam Vong Cơ vô thức căng cứng lại.
Lam Vong Cơ: "Tay..."
Cánh môi của Ngụy Vô Tiện như có như không lướt qua khóe miệng y, khẽ cọ cọ, cánh tay còn lại đang khoác trên vai Lam Vong Cơ vỗ vỗ bả vai y, nói:
"Làm sao, tay ta đang để đây này!"
Một tay Lam Vong Cơ đang bận nắm lấy mắt cá chân đang âm mưu làm điều ác của hắn, tay còn lại thì bị hắn kẹp giữa hai chân, trên môi bị hơi thở ấm áp trêu chọc, ánh mắt có chút tối lại, vô thức cúi đầu muốn bịt kín cái miệng đang không ngừng líu lo của người kia. Ngụy Vô Tiện thấy vành tai Lam Vong Cơ đã phiếm hồng, cười cợt ngửa đầu ra sau tránh đi nụ hôn của y:
"Muốn hôn liền hôn, cũng không hỏi xem ta đây có đồng ý hay không... Hàm Quang Quân, ngươi thật là có bản lĩnh nha."
Hơi thở của Lam Vong Cơ có chút ngưng trệ, nhìn hắn không chớp mắt, nhàn nhạt nói:
"Ngươi muốn thế nào?"
Cánh môi mềm mại đỏ bừng ở trong ánh mắt y khẽ nhếch lên thành một nụ cười phong lưu không có lấy một tia trói buộc, lộ ra vẻ đặc biệt mê người. Cánh tay của Ngụy Vô Tiện đang sờ soạng trong ngực Lam Vong Cơ vươn lên, ngón tay cái miết lên cánh môi mỏng của y, đem hai đôi môi ngăn cách ra chỉ một chút, khiến cho người kia muốn cũng không hôn được. Hắn híp mắt lại, dài giọng nói:
"Không thế nào cả, gọi ta một tiếng, nghe êm tai thì cho ngươi hôn."
Ngón tay hắn vuốt ve cánh môi, như thể nếu Lam Vong Cơ không nói ra câu hợp tâm ý hắn là sẽ ngăn không cho hôn. Lam Vong Cơ trầm mặc. Ngụy Vô Tiện lại gãi gãi cằm y, nói:
"Không bằng... kêu một tiếng ca ca nghe thử xem nào."
Thấy mi tâm Lam Vong Cơ có chút run rẩy trong chớp mắt, Ngụy Vô Tiện nói:
"Thật là, ta gọi ngươi là Nhị ca ca nhiều lần như vậy! Ngươi cứ xem như ta gọi một trăm lần đổi lại một tiếng của ngươi, chỉ một tiếng thôi cũng không mất mát gì đâu."
Hắn tiến đến bên tai Lam Vong Cơ, mềm mại nhu thuận cao thấp kêu một tiếng:
"Nhị ca ca..."
Thậm chí dứt lời xong còn thở ra một hơi, đem vành tai phiếm hồng đang ẩn hiện dưới làn tóc khẽ cắn một cái rồi ngậm lấy mà hôn mút, như muốn ép người kia nhớ lại tiếng khóc nức nở cùng tiếng rên rỉ nhỏ vụn của hắn trong lúc loan điên phượng đảo đêm qua. Lam Vong Cơ chỉ im lặng, trong chớp mắt liền nghiêng mặt, đem cánh môi của hắn ngậm lấy, trầm thấp kêu một tiếng:
"Ngụy Anh..."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Rõ ràng cách xưng hô vẫn giống như ngày thường, y lại kêu đến mức toàn thân Ngụy Vô Tiện tê rần, cảm thấy đối phương gọi tên mình so với tất cả mọi kiểu xưng hô khác đều khiến lòng người rung động muốn chết. Lam Vong Cơ triền miên hôn lấy môi hắn, khẽ thở một tiếng:
"Ngụy Anh."
Thanh âm này vừa chậm rãi vừa mềm mại, còn mang theo chút dục vọng kêu tên hắn, lập tức làm Ngụy Vô Tiện nhớ lại màn trướng kiều diễm cùng ánh nến chập chờn, còn có dây buộc tóc đỏ thẫm lỏng lẻo quấn quýt cùng mạt ngạch thêu vân văn. Mấy ngón tay Ngụy Vô Tiện mềm nhũn, vô thức bám vào bờ vai y, rụt người lại chui vào trong lồng ngực y.
"Đừng..."
Hắn muốn nói đừng kêu, nhưng lại không tìm được cớ gì để ngăn miệng đối phương lại. Dù sao Lam Vong Cơ bình thường đều gọi hắn như thế, cũng không có gì không đúng. Nhưng mà lúc này tâm trí đều tập trung bên tai, nghe thấy đối phương trầm thấp kêu tên chữ của mình, lại cảm thấy toàn thân vừa mềm nhũn vừa tê liệt như bị điện giật. Hắn chưa từng nghĩ tên của mình lúc bị Lam Vong Cơ kêu lên lại dễ nghe như vậy.
Lam Vong Cơ im lặng nắm chặt lấy tay hắn, hạ thân đâm vào khe hở nhỏ hẹp vẫn còn ẩm ướt nhu thuận, trực tiếp tiến vào. Chỉ nghe thấy người dưới thân lúc nãy còn không thành thật trêu chọc người khác giờ lại hoảng hốt kêu lên một tiếng, đầu ngón tay đang bám ở vai y lập tức bấu chặt, giống như muốn đâm sâu vào trong da thịt. Lam Vong Cơ dịu dàng ra vào trong vách thịt tràn đầy dịch thủy ẩm ướt, đem Ngụy Vô Tiện hảo hảo yêu thương đến mức toàn thân run rẩy. Trên khuôn mặt có chút tái nhợt tinh tế kéo lên một mạt ửng hồng, mi tâm nhíu lại, ánh mắt dần trở nên mông lung, khóe miệng không kìm được mà tràn ra tiếng rên rỉ thở dốc. Y nhẹ nhàng hôn lại hôn lên môi Ngụy Vô Tiện, như đang ôm lấy bảo vật trân quý nhất trên đời, có chút kiềm chế kêu:
"Ngụy Anh."