Nhưng mấy ngày sau khi Nguỵ Vô Tiện chủ động nói sẽ tìm Lam Vong Cơ chơi, lại không thấy hắn xuất hiện nữa.
Khoảng trống giữa những lần gặp mặt xem mắt, Lam Vong Cơ đều vội vã đi về Tĩnh Thất, mới vừa đi vào lại quay đầu đi ra, dò hỏi thiếu niên tuần tra gần đó, chỉ biết rằng người nọ từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện.
Sau đó, bóng dáng ngàn vàng khó gặp của Lam Vong Cơ xuất hiện ở Lan Thất, vẫn là lớp học dạy đàn buổi sáng, trên tay y ôm đàn Vong Cơ, tua rua màu trắng trên đàn bay bay, rũ xuống đẹp như một bức tranh.
Lan Thất trong nháy mắt bùng nổ thành một mảnh đại dương xôn xao xì xào, các cô nương quả thực không thể tin vào hai mắt của mình, lớp học vốn im lặng trầm lắng giờ tràn ngập tiếng tim đập thình thịch, Lam Vong Cơ từ từ bước vào, mọi chỗ ngồi, trước tiên là bỗng nhiên trống trơn, sau đó giống như thuỷ triều rút mạnh về, từng thân ảnh vừa lo sợ bất an vừa mỏi mắt chờ mong thật cẩn thận đi theo phía sau y, mùi đàn hương lạnh lẽo thoang thoảng toả ra, khiến phía sau một loạt tiếng hít hà, choáng váng như say rượu.
Giữa một đám ong bướm xôn xao, ánh mắt Lam Vong Cơ bay đi khắp mọi nơi, giống như đang tìm kiếm gì đó.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, y học được một chút kỹ xảo không hẹn mà gặp từ các cô nương kia, lúc trên đường đi tới, còn trộm tưởng tượng khi Nguỵ Vô Tiện đang vui đùa giỡn hớt, thè lưỡi với người khác, vừa quay đầu một cái, sẽ nhìn thấy mình thản nhiên đi vào Lan Thất. Sau đó, rất nhanh hắn sẽ biết mình chính là Lam Vong Cơ, giữa ngàn hoa khoe sắc, dưới tiếng quát lớn của tiên sinh hắn sẽ trắng trợn táo bạo mà nhích đến bên cạnh mình, hi hi ha ha chào hỏi, đồng thời lại tiếp tục làm gián đoạn sự chuyên tâm học hành của mình.
Nhưng mà, một rừng hoa nở nụ cười tươi rói về phía y, cố tình lại không có người đó, không có gương mặt tươi cười mà y chờ mong đó.
Lam Vong Cơ vô cùng mất mát ngồi xuống.
Bao quanh giữa những chú nai con thấp thỏm sốt ruột chạy loạn và trong tiếng ho khan càng thấp thỏm sốt ruột hơn của tiên sinh dạy nhạc lý, y rầu rĩ không vui, tâm trí không tập trung mà hoàn thành buổi học.
Hết buổi học, Lam Vong Cơ tinh thần thẫn thờ đi trở về.
Phía sau, tiếng lào xào rì rầm vẫn không ngừng vang lên. Truyện Đoản Văn
"Lam Vong Cơ hôm nay hình như không vui lắm nhỉ...."
"Dường như y tới tìm ai đó?"
"Ồ, là thích cô nương nào hay sao?"
"Thật hâm mộ cô nương đó nha...."
"Tới Vân Thâm Bất Tri Xứ lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên ta thấy Lam Vong Cơ nha.... Ôi, rất muốn nhanh chóng được nói chuyện với y á".
"Haizz, chuyện này, ngươi đừng ôm hy vọng...."
Tương tư khó giải, mặn nhạt tự biết.
***
Đẩy cửa Tĩnh Thất ra, đặt đàn Vong Cơ lên giá để đàn bằng gỗ tử đàn, hai quả cầu trắng tinh tròn vo đột nhiên đập vào trong mắt Lam Vong Cơ.
Lăn lộn trên án thư của y, lại là hai con thỏ trắng vừa béo vừa tròn.
Một con an tĩnh ngồi bên cạnh nghiên mực của y, hai chân nhỏ mềm mại rung rung nâng lên đằng trước, liếm liếm cào cào, đang chuyên chú rửa mặt, một con khác không chỉ đang nhảy lên tờ kinh Phật buổi sáng y đã chép xong, mà trong lúc nhảy tới, đã làm ngã một tấm bình phong nhỏ bằng gỗ cùng với hai ống đựng bút của y, trang giấy Tuyên Thành kia bị nó giẫm nhăn nhúm một cục, để lại mấy dấu chân nhỏ xíu dơ bẩn. Nhìn thấy mà giữa mày nhíu lại, Lam Vong Cơ đi tới gần, nó hơi khựng lại, ngẩng đầu lên, cái miệng chẻ ba đóng mở một lát, lại tiếp tục vùi đầu đưa miệng đến trước một cây bút lông sói mềm mại, ra sức cắn.
Đây là...?
Thỏ hoang ở đâu tới....
Lại dám chạy đến chỗ ở của y giở trò quậy phá....
Lam Vong Cơ hơi luống cuống xách con thỏ gây sự kia lên, con vật nhỏ lông xù xù đạp chân phản kháng, từ trên cái mông lắc lư của nó rơi xuống thứ gì đó.
Một tờ giấy cũng nhăn nhúm giống vậy.
Lam Vong Cơ nhặt lên, vừa liếc mắt đã nhìn ra chữ viết ở trên đó vừa xa lạ lại vừa giống như đã từng gặp qua, chữ viết thoải mái phóng khoáng, qua loa nhưng không thiếu phần cốt khí, liền mạch lưu loát ---
"Tiểu cũ kỷ, ta phải về nhà".
Bộp một cái thỏ con rơi xuống đất.
Nó ngẩn người nằm im tại chỗ một lát, sau đó bất mãn lật cái bụng đứng dậy, chạy đến bên cái người xấu xa ném nó xuống kia, bắt đầu gặm đôi giày trắng tinh của y.
Người nọ làm như không chú ý tới mọi thứ xung quanh, nín thở ngưng thần, tiếp tục đọc xuống.
"Tới Vân Thâm Bất Tri Xứ gần một tháng, kết quả ta vẫn là không thể gặp mặt được Lam Vong Cơ. Giang thúc thúc lại đi tìm Lam lão nhân lần nữa, ông ta vẫn đưa ra mấy lý do khoái thác qua loa lấy lệ như cũ, Giang thúc thúc trách ta ở các buổi học sáng đã đắc tội với tất cả trưởng bối có thể gặp của Lam gia, cho nên không ai nguyện ý thay ta nói một câu trước mặt Lam Vong Cơ, đoán chừng là gặp không được, nhưng ta cũng không hiếm lạ. Có lẽ đêm đó ở suối nước lạnh ngâm nước lâu, hai ngày nay ta hình như bị cảm rồi, hơn nữa rời khỏi Liên Hoa Ổ đã lâu, trong nhà cũng có công việc chồng chất như núi cần Giang thúc thúc xử lý, cho nên chúng ta quyết định trở về trước.
"Vốn đang muốn tìm ngươi chơi, bây giờ xem ra không được rồi. Hai con thỏ hoang này là ta bắt được ở sau núi, có phải rất béo hay không? Để chúng nó thay ta chơi với ngươi đi. Nhưng, có một con quậy lắm, lúc bị bắt cắn ta mấy miếng, nếu nó lại không nghe lời, ngươi cứ nướng nó lên!
"Cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại ngươi, lần sau có cơ hội tới Vân Thâm Bất Tri Xứ, ta nhất định sẽ tìm ngươi. Đúng rồi, ta còn chưa biết tên ngươi là gì nữa.
"Nguỵ Anh, trân trọng".
Con thỏ nép bên chân Lam Vong Cơ đang cố gắng cắn đứt một đầu sợi vải, đã bị xách lỗ tai lên nằm trong một vòng tay ấm áp, vội vàng đi ra bên ngoài.
Qua một hồi xóc nảy, người ôm nó làm như đang hỏi đường, hỏi chỗ ở ai đó. Tiếp tục lắc lư một trận, đầu nó dán vào lồng ngực đang khẽ thở hổn hển này, bước chân dường như chậm lại một chút, thỏ con vừa quay đầu, phát hiện mình đi tới một căn phòng xa lạ.
Người đi nhà trống.
Trên giường chăn đệm xếp chỉnh chỉnh tề tề, trên án thư, trên bàn trà trống trơn không có thứ gì, hai thiếu niên đang quét tước kinh ngạc nhìn Lam Vong Cơ đi nhanh vào, trước ngực ôm một con vật nhỏ lông xù xù, sau khi nôn nóng tìm ai đó mà không thấy, mờ mịt đứng sang một bên.
Thiếu niên sợ hãi thi lễ, "Lam nhị công tử, Giang tông chủ, Giang công tử và Nguỵ công tử sáng hôm nay đã rời đi, trở về Vân Mộng".
Lam Vong Cơ hơi hơi gật đầu, tỏ vẻ nghe thấy. Thiếu niên hai mặt nhìn nhau một hồi, tiếp tục quét tước.
Lát sau, một thiếu niên nhặt được một chiếc khăn gấm đánh rơi bên gối, trên khăn thêu một cặp hình người nhỏ đang hôn nhau.
Thẩm mỹ tệ như thế ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đương nhiên không được coi trọng, thiếu niên đang định vứt đại đi, đã bị Lam Vong Cơ đoạt lấy.
Đầu ngón tay mơn trớn đường may thô kệch, giống như là đối xử với vật gì trân quý lắm, y thật cẩn thận xếp khăn lại, cất vào trong ngực áo.