Đoàn người Vân Mộng Giang thị đi rồi, công việc xem mắt của Lam Vong Cơ vẫn tiến hành theo trình tự quy củ như trước.
Quyển trục dài lê thê dần dần đi tới cuối, các cô nương và người nhà đã nói chuyện với nhau xong cũng dần dần trở về hết, Vân Thâm Bất Tri Xứ lại khôi phục thành nơi thanh tĩnh trong núi, tên trên quyển trục lần lượt được đánh dấu, chỉ còn lại cái tên cuối cùng, ngòi bút tạm dừng lại ---
Vân Mộng Giang thị, Nguỵ Anh.
Bên trong Nhã Thất, các bô lão, trưởng lão của Cô Tô Lam thị ngồi hai bên ghế thủ tịch, biểu tình nghiêm nghị, ánh mắt đảo qua trên người Lam Vong Cơ đang ngồi quỳ trước sảnh, thỉnh thoảng thấp giọng trao đổi vài câu với người bên cạnh.
Trên ghế thủ tịch, tầm mắt Lam Khải Nhân hơi khựng lại ở tên Nguỵ Anh, giữa mày thắt nút, sau đó, bình thản cuộn lại, đem cái tên khiến người ta phiền não này cuộn vào bên trong, nhẹ nhàng siết lại, hai cánh tay rung lên một cái, một đống các quyển trục chồng chất chen chúc thật cao, ông hài lòng nhìn lướt qua những cái tên còn lại, gật gật đầu, giao cho đệ tử bên cạnh.
Quyển trục được trịnh trọng giao vào tay Lam Vong Cơ.
Lam Khải Nhân nhướn đuôi lông mày lên, chậm rãi nói: "Vong Cơ, những cô nương cầu thân này ngươi đều đã gặp qua, trong lòng để ý những người nào, viết tên ra, những trưởng bối trong tộc có mặt ở đây sẽ chỉ điểm cho ngươi vài người, ngươi từ trong đó chọn ra một người có nhân phẩm, gia thế tương đương, lại có sinh thần bát tự hợp với ngươi, làm đạo lữ được chọn lựa của ngươi."
Lam Vong Cơ gật đầu vâng dạ.
Vuốt thẳng tờ giấy Tuyên Thành trên bàn, Lam Vong Cơ hơi thở ra, ngưng thần, sau đó, dưới ánh mắt chăm chú từ bốn phía, cầm bút viết xuống hai chữ.
Khi tờ giấy này được đưa đến trước mặt Lam Khải Nhân, hai cọng râu dê kia của ông từ khoé miệng run rẩy bay lên chóp mũi, phất tay ném một cái, trang giấy bị cuốn bay rơi xuống mặt đất, ông nặng nề nói: "Không được! Chỉ riêng người này, không được!"
Ánh mắt mọi người theo tiếng nói lướt qua, vừa nhìn thấy, liền hiểu rõ, tiếng thảo luận rầm rì xì xào nổi lên khắp nơi trong sảnh.
Lam Khải Nhân chỉ vào Lam Vong Cơ nói: "Vong Cơ, ngươi viết lại! Người này... người này không tính. Ngươi nghĩ kỹ, rồi hãy viết".
Lam Vong Cơ nói: "Vong Cơ đã suy nghĩ rất rõ ràng".
Lam Khải Nhân bỗng nhiên đứng dậy, không thể tin nổi nói: "Ngươi, ngươi ngay cả người còn chưa gặp, tại sao muốn chọn hắn?"
Lam Vong Cơ nói: "Vong Cơ... đã gặp qua hắn".
Tròng mắt Lam Khải Nhân trợn đến sắp lòi ra, lảo đảo nghiêng ngả nửa ngày không nói ra được một chữ, hoàn toàn không phát hiện ra ở bên cạnh, Lam Hi Thần khoé miệng hơi mỉm cười tỏ ra hiểu rõ.
Lam Vong Cơ liền kể ra chuyện Nguỵ Vô Tiện buổi tối hôm đó trốn đi, y bám riết không tha, đêm nào cũng ngăn cản, đương nhiên, đã lược bớt chi tiết.
"Hư hỏng không chịu nổi! Gàn bướng hồ đồ! Vô pháp vô thiên! Nguỵ Anh này, Nguỵ Anh này đáng giận đến cực điểm, đáng ghét đến cực điểm!"
Tất nhiên chỗ đáng giận nhất là, bắt cóc cháu trai kiêm đồ đệ yêu quý băng thanh ngọc khiết, ngọc trắng hoàn hảo của ông đi mất.
Lam Khải Nhân thoạt nhìn sắp sửa bị chọc giận mà chết, Lam Vong Cơ nói ra một câu, là ông run rẩy lên, như thể cái tên yêu nghiệt trần gian Nguỵ Anh đó đang ở trước mặt ông cười nhe nhởn, từng chút từng chút phình to ra, một đường nghe xuống tiếp, ông ôm ngực liên tục thối lui, người bên cạnh đại kinh thất sắc, vội vàng đỡ ngồi xuống, vỗ ngực đấm vai, dâng trà rót nước cho ông, khuyên can trấn an mãi một hồi, đồng thời nói giúp, liệt kê những tội trạng chồng chất mà Nguỵ Vô Tiện phạm phải ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đến bây giờ cho Lam Vong Cơ nghe, nói đến mà đau lòng nhức óc, khóc lóc kể lể, người thì nghe chịu không nổi, người thì nghe mà giận, giận không thể trói Nguỵ Vô Tiện này mang từ Vân Mộng về treo lên phạt hắn mấy ngày mấy đêm mới có thể hết giận.
Tất nhiên, có người chú ý tới Lam Hi Thần có chút không tán thành, thậm chí hắn còn dành một vài tình cảm quý mến yêu thương đối với Nguỵ Anh, mọi người vỗ đầu, phát hiện ra một kẻ đồng loã, hoả lực tấn công lại tập trung về phía Lam Hi Thần, hắn khom người hành lễ nghiêm túc với trưởng bối, nói: "Thật ra Hi Thần cảm thấy, Nguỵ công tử trẻ con chân thật, nhiệt tình dễ thương, cùng Vong Cơ một lạnh một nóng, tính nết vừa vặn bổ sung cho nhau, người tuy rằng nghịch ngợm một chút, nhưng bản tính không xấu, chỉ cần tương lai Vong Cơ giản giáo nhiều hơn, nhất định có thể hồi tâm dưỡng tính, làm hài lòng gia tộc, các sư bá sư thúc không cần quá lo lắng".
Nãy giờ vẫn luôn im lặng ở bên cạnh quan sát, lúc này lão tiên sinh tính quẻ nạp cát cho Lam Vong Cơ mới lên tiếng: "Tất cả như quẻ tượng đã nói, Nguỵ Anh này, có quan hệ chặt chẽ với Vong Cơ, chính là thuộc về số mệnh, hai người không đánh không quen biết, xem ra cũng là duyên phận trời định, chỉ cần không phải là đồ đệ đại gian đại ác, có gì mà không thể cưới. Cố huỷ đi duyên nợ định mệnh, đi ngược ý trời, tai hoạ giáng xuống, mới là tội lỗi."
Có người khác phụ hoạ nói: "Đúng vậy, quẻ tượng của lão tiên sinh vô cùng chuẩn xác, nhân duyên của tông chủ và phu nhân năm đó, cũng do ông ấy tính ra một quẻ..."
Lời này vừa nói ra, lại bùng nổ một đống chuyện cũ năm xưa, cùng nhau giậm chân đấm ngực than tiếc.
"Nhắc chuyện này làm gì... Đó là nghiệt duyên, nghiệt ---"
"Khụ khụ, chuyện này đừng nhắc nữa, đừng nhắc".
"Mặc kệ nghiệt duyên hay không nghiệt duyên, tóm lại quẻ tượng đã tính ra rồi, cái này không thể phủ nhận đúng không? Còn có cha mẹ của Nguỵ Anh năm đó, Nguỵ Trường Trạch và Tàng Sắc Tán Nhân, không phải cũng được lão tiên sinh tính ra một quẻ cho đôi này hay sao?"
"Ủa? Quẻ này lão tiên sinh cũng từng tính sao?"
"Đúng á, các ngươi nghĩ lại xem, quẻ tượng của Nguỵ Anh và Vong Cơ, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu thật sự ứng nghiệm, sẽ là tai hoạ thảm khốc đó, Lam thị cũng khó thoát khỏi một kiếp, đến lúc đó trăm họ lầm than, vậy chính là tội lỗi lớn!"
"Huống hồ, gia thế Nguỵ Anh không tầm thường. Liên hôn với Vân Mộng Giang thị, Lam thị cũng có lợi lớn, mấy hôm trước gạt người Giang gia sang một bên, để họ ngồi quạnh quẽ bao lâu, thật sự là không sáng suốt, không thoả đáng. Cũng may Giang tông chủ là một người khoan dung độ lượng, nếu là người có tâm địa tiểu nhân, thì hai nhà đã sớm có hiềm khích rồi".
Lời này vào tai Lam Khải Nhân có thể không thoải mái, nhưng người nói ông cũng là một vị tiền bối, sắc mặt ông tuy khó coi, nhưng cũng không tiện bác bỏ.
Hội nghị gia tộc của Lam thị luôn luôn lạnh lùng trang nghiêm, chỉ vì một tên Nguỵ Vô Tiện mà trở nên gà bay chó sủa, các trưởng bối trong tộc chia làm hai phe, một phe nhận định Nguỵ Vô Tiện hư hỏng không thể dạy dỗ, cưới vào cửa chắc chắn gà chó không yên, gia môn khuynh đảo, phe kia cho rằng ý trời không thể làm trái, nếu ngăn cản hai người kết hợp, sau này tai hoạ ngập nhà, thì hối hận không kịp. Người hai phe giằng co, ồn ào nhốn nháo, nửa ngày không ra được quyết định.
Bên tai nghe tiếng tranh cãi không ngừng một hồi, Lam Hi Thần bỗng nhiên lên tiếng: "Các vị trưởng bối, người cưới vợ không phải là chúng ta, quan trọng nhất vẫn là ý kiến của đương sự, dù sao cần phải sống chung cả đời, là hai người bọn họ mà. Việc này, không bằng chúng ta nghe ý kiến Vong Cơ một chút?"
Tiếng ồn ào khắp sảnh dịu xuống dần, ánh mắt động tác đồng loạt tập trung lên người một mình Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ sau khi im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên đưa tay ra sau đầu, nắm sợi dây đai bay phất phơ, dùng sức kéo một cái.
Mọi người kinh ngạc, chỉ thấy y nâng mạt ngạch của mình trên tay, giọng điệu nghiêm túc và trịnh trọng nói: "Nguỵ Anh hắn, đã tháo mạt ngạch của ta xuống".
Ý nghĩa của mạt ngạch, người Cô Tô Lam thị đều biết, câu này vừa nói ra, không ít người ngay sau đó hiểu rõ, Nguỵ Anh này, không biết cố ý hay vô tình, thế mà đem thứ người khác trân trọng bảo vệ mà chơi đùa một cách vô trách nhiệm như thế, cố tình Cô Tô Lam thị lại cực kỳ coi trọng ý nghĩa của mạt ngạch, Lam Vong Cơ để ý như thế, thật sự là cũng hợp lý.
Lam Vong Cơ nắm chặt mạt ngạch, "Hắn là người mà số mệnh đã định ở bên ta cả đời".
Lời này vừa dứt, bên dưới lại có vài tiếng thở dài như thể bất đắc dĩ. Ý nghĩa của mạt ngạch tuy sâu sắc, nhưng lấy việc vô tình chạm vào mạt ngạch làm mệnh định cả đời, cho dù đối với Lam thị mà nói, cũng quá mức cứng nhắc cổ hủ. Ánh mắt các trưởng bối nhìn về phía Lam Vong Cơ gần như là trìu mến, "Vong Cơ, chuyện này, nếu hành động đó của Nguỵ Anh là vô tình làm ra, thì không cần để trong lòng, càng không thể vì vậy mà quyết định qua loa người sẽ cùng ngươi trải qua cả đời đâu".
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng buông lỏng mạt ngạch, nói: "Nguỵ Anh, là mệnh định chi nhân của ta".
Một câu nói lặp đi lặp lại, câu nói gần như dư thừa.
Lam tông chủ Thanh Hành Quân nhiều năm ru rú trong nhà, ngay cả con trai ruột cũng chưa từng chăm sóc được mấy lần, Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ từ nhỏ được các trưởng bối thương yêu, từ nhỏ nhìn lớn lên, tính cách của Lam Vong Cơ, bọn họ đều hiểu, có khi bướng bỉnh đến mức gần như khiến người ta đau đầu. Mới vừa rồi, mỗi người một câu khuyên nhủ, muốn y thoát khỏi, buông bỏ chuyện trời xui đất khiến này, nghe xong lời này của y, càng thêm cảm thấy, đứa nhỏ này chẳng lẽ bị ngốc rồi?
Nhưng trong lời nói có quy củ này, lại có một sự kiên định khiến người ta câm nín.
Là si, là ngốc? Hay là thứ gì khác?
Trong nhất thời, các trưởng bối trầm mặc.
Ngay cả Lam Khải Nhân, cũng tựa hồ nói không nên lời, sự sốt ruột đầy ắp trong lòng khiến khoé miệng xụ xuống một cách khó chịu, hàm râu làm như chán nản mà rũ xuống.
Nhưng trận im lặng này còn chưa kịp kéo dài bao lâu, thì lại một lần nữa bị phá vỡ.
Mắt Lam Vong Cơ xẹt qua một tia quẫn bách, nghẹn giọng nói: "Hơn nữa, ta và Nguỵ Anh, từng có gần gũi da thịt".
Lúc y nói lời này, đầu ép xuống cực thấp, giống như một thiếu niên phạm sai lầm, chủ động thừa nhận sai lầm trước mặt trưởng bối, đồng thời, lại mang theo vài phần bốc đồng và tính khí trẻ con của tuổi thiếu niên, như thể việc làm này, cũng không thật sự sai, chỉ là, một trò đùa thiện ý của ông trời mà thôi.
Lời này nghe vào tai trưởng bối, lại gây ra chấn động không nhỏ, Lam Vong Cơ tuân thủ giữ gìn kỷ luật, hiểu lễ nghiêm khắc với bản thân nhất, từ khi bắt đầu hiểu chuyện, ngay cả thiếu niên bình thường cũng khó tránh khỏi có lúc tranh thủ thời gian lười biếng, dậy muộn về sớm, nhưng y một lần cũng không có, xưa nay không hề bước một bước nào ra ngoài phạm vi quy củ mà các trưởng bối định ra, một người tự chủ ổn trọng như vậy, thế mà lại lén nếm thử trái cấm, phạm phải điều cấm kỵ lớn như thế, đây là điều không ai ngờ tới.
Người không tiếp thu được lời này nhất, chính là Lam Khải Nhân, cả người nhảy dựng lên cao ba thước (tầm 1m), lúc rơi xuống mặt đất suýt nữa ngã lăn quay, nghẹn đến nỗi ngay cả nói cũng không lưu loát: "Ngươi, ngươi, ngươi, nói, ngươi làm cái gì?!"
Mọi người vội vàng kéo ông lại, để ngăn ngừa ông bổ nhào lên trên người Lam Vong Cơ.
Trơ mắt nhìn củ cải trắng nhà mình vất vả cần cù chăm bẵm nhiều năm, bây giờ trổ mã như điêu như khắc, cao lớn như cây ngọc lại một sớm nào đó bị heo ủn đi mất, lão nông Lam Khải Nhân không cách nào xoay chuyển được tình thế, khoé mắt cay xè, đấm ngực thật mạnh, gần như muốn khóc rống lên.
Chỉ có Lam Hi Thần, nghiêm túc nhìn đệ đệ nhà mình, trong đáy mắt có một tia nghi ngờ.
Vì thế, hôn sự của Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, cứ thế được định ra.
Một cuộc hội nghị gia tộc Cô Tô Lam thị ầm ĩ xưa nay chưa từng có, đã kết thúc trong cảnh gà bay trứng vỡ.
.
||||| Truyện đề cử: Vạn Thiên Sủng Ái |||||
***
Lam Vong Cơ bị phạt quỳ gối trong từ đường một đêm.
Không biết đã bao nhiêu năm, người Cô Tô Lam thị chưa từng gặp hình ảnh như vậy.
Các thiếu niên đi ngang qua làm như nhìn thấy hiện tượng sao giáng xuống trần, ngạc nhiên, cúi đầu ngoan ngoãn trao đổi tin tức. Chỉ là sự việc xảy ra trong hội nghị gia tộc, được bảo mật chặt chẽ, không ai tiết lộ nửa câu, rất nhiều năm sau đó, cũng không ai có thể biết được lý do thật sự Lam Vong Cơ bị phạt đêm hôm ấy, chuyện này trở thành một bí ẩn không giải được lưu truyền rất lâu ở Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Một thân ảnh bạch y xuất hiện trước từ đường, các thiếu niên lập tức im tiếng, vội vội vàng vàng ôm tay áo làm lễ, giải tán đi hết.
Lam Vong Cơ nghe thấy tiếng bước chân, không cần quay đầu lại, cung kính thong thả gọi một tiếng: "Huynh trưởng".
Vốn dĩ y phạm vào điều cấm kỵ lớn, việc trừng phạt đáng lẽ không chỉ như vậy, nhưng tình hình lúc đó hỗn loạn, hôn sự cũng được định ra trong lúc hỗn loạn này, nghĩ đến hai người sắp kết hợp, về lễ nghi về gia pháp cũng không đáng ngại nữa, nên chuyện phạm tội của Lam Vong Cơ, cũng không ai nghiêm túc truy cứu.
Chỉ có Lam Hi Thần, một mảnh sương mù nghi ngờ trong lòng trước sau không tan đi, hắn chần chừ hỏi: "Vong Cơ, hồi nãy ngươi nói gần gũi da thịt, là ý gì?"
Lam Vong Cơ khẽ nói: "Nguỵ Anh hắn, ôm lấy ta".
Giữa mày Lam Hi Thần nhíu lại, cảm thấy hơi khác thường, "Ôm lấy? Sau đó thì sao?"
Lam Vong Cơ khó hiểu: "Sau đó....?"
Lam Hi Thần hơi lúng túng, nhưng lại có vài phần sốt ruột, "Chính là... các ngươi, có...?"
Lam Vong Cơ khó hiểu như cũ: "Có cái gì?"
Lam Hi Thần nhìn thật sâu vào mắt y, trong đó chỉ có sự nghi ngờ mờ mịt đến mức gần như là ngây ngô, thật lâu sau, hắn cười thoải mái, "Không có gì".