Mỗi buổi tối, Nguỵ Vô Tiện luôn có thể nghĩ ra một cách thi đấu đa dạng mới mẻ, chỉ là tình huống dẫn trước với ưu thế lớn giống như lần trước đã không bao giờ xảy ra nữa, nếu không phải hai người hoà nhau thì là vì Nguỵ Vô Tiện chơi xấu nên không tính.
Ban ngày, khoá huấn luyện tức phụ tiêu chuẩn Lam thị vẫn được tiến hành với khí thế hừng hực như cũ, bởi vì Nguỵ Vô Tiện ở trên lớp nữ công có ý đồ dụ dỗ bắt cóc những ứng cử viên cho vị trí Lam Nhị phu nhân, bị Lam Khải Nhân hạ nghiêm lệnh, trở thành đối tượng bị các lão sư chiếu cố kỹ lưỡng canh phòng nghiêm ngặt.
Một đêm, Lam Vong Cơ chú ý thấy hắn bất thường và không ổn định, bàn tay bị cứa chằng chịt thảm không nỡ nhìn, mở miệng hỏi thăm.
Nguỵ Vô Tiện rầu rĩ không vui nói: "Mấy ngày nay tiên sinh dạy nhạc lý, kêu chúng ta chọn một loại nhạc cụ để học".
Cô Tô Lam thị nổi tiếng là cầm tu, không hề bất ngờ, khi tất cả các cô nương đều chọn cổ cầm. Nguỵ Vô Tiện lại nói hắn muốn thổi sáo, tiên sinh dạy nhạc tức giận nói với hắn, Vân Thâm Bất Tri Xứ không có sáo. Hắn liền lén chặt mấy cây trúc xanh, tự mình tước tước khoét khoét, làm ra mấy cây sáo. Lên lớp học bởi vì làm sơ sài, ngũ âm không đầy đủ nên bị đuổi ra khỏi lớp học, chân trước mới vừa bước ra cửa, đã bị tiên sinh bụng đầy nghi ngờ xách trở về, ánh mắt nhìn tới nhìn lui giữa một gốc trúc bị chặt còn sót lại với cây sáo của Nguỵ Vô Tiện, sau đó, hắn lập tức bị phán đi từ đường phạt quỳ vì phá hoại cây cối.
Lam Vong Cơ sau khi nghe xong im lặng, tối hôm sau, mang theo cho hắn một cây sáo bằng ngọc đen tinh xảo.
Nguỵ Vô Tiện vui mừng khôn xiết: "Đây là cho ta sao?"
Lam Vong Cơ: "Ừm"
Đôi mắt Nguỵ Vô Tiện lấp lánh nhìn y: "Tiểu cũ kỷ, ngươi đối với ta thật tốt. Vậy... không bằng thuận tiện thả ta đi đi!"
Lam Vong Cơ lạnh lùng nói: "Không thả".
Bất tri bất giác, đã ở Vân Thâm Bất Tri Xứ ngây người hơn nửa tháng rồi, nửa tháng nay, hàng đêm so tài, nhưng vẫn không thoát khỏi toà ngũ chỉ sơn Vân Thâm Bất Tri Xứ này (ý nói giống Tôn Ngộ Không bị ngọn núi bàn tay của Phật tổ giam cầm). Nguỵ Vô Tiện cảm thấy không thể tiếp tục dùng thái độ chơi đùa để đối đãi nữa, phải thể hiện một số bản lĩnh thực thụ.
Ví dụ, những việc mình am hiểu.
Suy nghĩ một lát, hắn bỗng nhiên lôi kéo Lam Vong Cơ nói: "Tiểu cũ kỷ, ngươi biết bơi không?"
Lam Vong Cơ gật gật đầu: "Biết một chút".
Nguỵ Vô Tiện trong lòng cười hắc hắc, biết thế nào đi nữa, ngươi cũng không thể đánh bại được người lớn lên từ nhỏ ở Liên Hoa Ổ đâu, lúc hắn ở dưới hồ sen đánh thuỷ quỷ, phỏng chừng Lam Vong Cơ còn chưa biết thổi bong bóng trong nước ấy chứ.
"Hôm nay lúc ta đi dạo, thấy sau núi nhà các ngươi có một chỗ rất hay, chúng ta đi đến đó so tài một chút đi!"
Không đợi Lam Vong Cơ phản ứng lại, hắn đã lôi kéo người ta, bước như bay đi về hướng phía sau núi.
Dưới ánh trăng, suối nước lạnh giống như viên ngọc bích rơi xuống trần, lạnh lùng cô lập, không một gợn sóng. Khí thế cao ngạo cự người từ xa ngàn dặm này, Nguỵ Vô Tiện nhịn không được thoáng nhìn cái người đứng bên bên cạnh, mặt mày, tư thái đều như sương như tuyết kia.
Giống như người trước mắt này, ra vẻ lãnh diễm như vậy, chỉ càng hấp dẫn khiến hắn muốn nhúng một tay vào, khuấy thật mạnh, cợt nhả.
Ham muốn làm chuyện xấu bị ngọn gió thổi bùng lên, tay chân Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng, giày đá bay lên trời, quần áo nào cởi được là cởi hết, trên người chỉ còn lại chiếc quần lót mỏng manh đến cực điểm, còn chưa đợi Lam Vong Cơ có thời gian phản đối, đã ầm một tiếng nhảy vào trong dòng suối.
Ngay khoảnh khắc rơi xuống nước, hắn đã hối hận.
Lát sau, run lẩy bẩy giống như cái sàng đang rung vậy, hắt xì hết cái này đến cái khác, đến nỗi hắn gần như tắt thở, giọng nói yếu ớt truyền đến: "Nơi này tại sao lạnh như vậy! Tiểu, tiểu cũ kỷ, ngươi cũng không nhắc ta một câu, ta chẳng hề chuẩn bị một chút nào, a, a --- ắt xì!"
Lam Vong Cơ từ trên cao liếc mắt nhìn hắn: "Tự làm tự chịu".
Lời là hắn nói, người cũng là hắn kéo tới, lạnh hay không, cũng đã xuống nước rồi, lạnh cũng đã lạnh cóng rồi, leo lên lưng cọp khó xuống, Nguỵ Vô Tiện căng da đầu, ba chân bốn cẳng quạt nước tung toé, nhằm tạo ra chút độ ấm, đồng thời khiêu khích: "Ê, tiểu cũ kỷ! Có dám so tài hay không? Có phải sợ rồi không? Ở trên đó mát mẻ sung sướng, ngươi trái lại không muốn xuống nước ha! Nơi này nhỏ như vậy, cũng bơi không được, chúng ta dứt khoát thi nín thở thế nào? Nếu ngươi bị thua, hoặc là không đấu mà chịu thua, thì phải thả ta đi!"
"Ta chưa từng đồng ý với ngươi sẽ thi cái này". Lam Vong Cơ liếc mắt một cái nhìn thấu được chiêu khích tướng của hắn, nhẹ nhàng ném xuống một câu, nhấc chân định đi, lúc này, trong nước nhào lên một vật run lẩy bẩy, ôm chặt lấy hông của y.
"Không được đi!"
Lam Vong Cơ đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị kéo cả người xuống nước.
Sau khi rơi vào trong nước, vật run lẩy bẩy kia chẳng những không chịu buông ra, ngược lại còn dùng hết cả chân tay, giống như ôm cọng rơm cứu mạng, một bước cũng không nhường bám chặt trên người y, giọng nói lo lắng sợ hãi dán sát vào ngực y run rẩy truyền đến: "Lạnh cóng, lạnh chết thôi! Tiểu cũ kỷ, cho ta mượn chút nhiệt độ!"
"Không cho mượn! Buông ra!" Lam Vong Cơ vội vàng bóc Nguỵ Vô Tiện dính như kẹo mạch nha ra khỏi người, vừa vất vả đi về phía bờ. Nguỵ Vô Tiện không chút tôn nghiêm dính chặt khóc lóc van xin: "Đừng, đừng đi! Chỉ một chút thôi! Lạnh quá, thật sự rất lạnh!"
Nguỵ Vô Tiện bổn cũ soạn lại, dùng chiêu thức lúc trước thi đấu, quấn chặt lấy Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ tách ra một hồi nhưng tách không được, cảm giác được lực phản kháng đã yếu đi, hắn càng được cổ vũ thêm, mặt dạn mày dày quấn trên người đối phương, kề da dán thịt, cho đến khi chỉ một chút không khí giữa hai người cũng bị ép ra hết.
Nhiệt độ từ thân thể đối phương truyền đến, thông qua tiếp xúc da thịt, thậm chí hô hấp đều nhau, từng chút đi vào, đôi môi lạnh cóng đến tím ngắt của Nguỵ Vô Tiện dần dần hồng hào lại, thở hổn hển ngắt quãng, hít mạnh mũi một cái, thở ra một hơi dài thoả mãn sung sướng: "Tiểu cũ kỷ... thân thể của ngươi, thật sự rất ấm nha...."
Từng chút từng chút mà, Lam Vong Cơ đã cứng đờ thành một bức tượng đá rồi.
Lát sau, Nguỵ Vô Tiện được như mong muốn, hấp thu đủ nhiệt lượng, cũng dần dần thích ứng với nhiệt độ của suối nước lạnh, rốt cuộc leo xuống khỏi người Lam Vong Cơ. Sau khi sống trở lại, ý thức mơ hồ dần dần tỉnh táo, nhớ lại hành động của mình, cũng không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, Nguỵ Vô Tiện sờ sờ mũi, nhỏ giọng nói: "Chuyện đó, xin lỗi, vừa rồi, ta... thật sự chịu không nổi".
Trên gương mặt hoá đá của Lam Vong Cơ nhìn không ra biểu tình gì.
Nguỵ Vô Tiện thật cẩn thận tiến đến gần, "Giận rồi?"
Thật lâu sau, hàng lông mi trên bức tượng đá rung lên một cái, sau đó, lại một cái, với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được từ từ sống lại trước mắt hắn.
"Thực xin lỗi...."
Bữa giờ tiếp xúc, Nguỵ Vô Tiện cũng biết rõ Lam Vong Cơ không thích người khác chạm vào, mà bản thân mình dưới sự cảnh báo nghiêm túc của đối phương, liên tục nhiều lần vượt quá giới hạn. Nguỵ Vô Tiện nghiêm túc nghĩ lại, vừa rồi hắn gần như khoả thân, còn Lam Vong Cơ tuy rằng ăn mặc chỉnh tề đầy đủ, thoả đáng, nhưng bị mình kéo xuống nước, cả người ướt đẫm, hai người toàn thân quấn quýt, da thịt dán vào nhau, quần áo như lớp giấy mỏng ngăn cách, mỗi một chỗ riêng tư hay không riêng tư trên người đối phương đều cảm nhận rõ ràng, nhịp tim đập và hơi thở hoà thành một mảnh trong bóng đêm.
Nghĩ đến đây, ngay cả hắn cũng cảm thấy mặt nóng bừng lên, càng không cần nói đến Lam Vong Cơ - người mà đời này ngay cả tay người khác chắc cũng chưa từng nắm qua.
Thật sự là nóng quá mức rồi.
Khẩn trương nuốt xuống một cái, hắn trộm liếc nhìn Lam Vong Cơ một cái, người nọ làm như giận quá mức, không biết làm gì, hoàn toàn từ bỏ bản thân, mặt vô biểu tình, thậm chí lời trách cứ và cảnh cáo cũng không nói nên lời.
"Tiểu cũ kỷ, ngươi... ngươi không sao chứ?"
"......"
Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc cảm thấy hối hận và sợ hãi sau khi đã làm.
"Ngươi đừng làm ta sợ, để ý ta một chút được không, sau này ta cũng không dám nữa...."
"......"
"Ta thề, sau này thật sự thật sự thật sự sẽ không tuỳ tiện chạm vào ngươi!"
"......"
"Ngươi, ngươi chỉ nhìn ta một cái thôi!"
Nghe vậy, Lam Vong Cơ rốt cuộc nhìn hắn một cái, không biết tại sao, cái liếc mắt này nhìn đến khiến cả người Nguỵ Vô Tiện cảm thấy kỳ lạ, vừa định nói tiếp hai câu, lại nghe thấy bên tai nhàn nhạt một câu: "Không sao".
Nguỵ Vô Tiện thở phào ra một hơi dài, cũng không dám bày trò nữa.
Chính thức thi đấu mấy lần, kết quả liên tục thất bại.
Trong bóng đêm, suối nước lạnh càng thêm lạnh buốt thấu xương, hắn không thể chịu đựng thêm một chút nào nữa, đành phải đi lên trên bờ trước.
Lúc ở trên bờ mặc quần áo, Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên hỏi: "Tiểu cũ kỷ, ngươi ở chỗ nào vậy?"
Lam Vong Cơ hơi sửng sốt, "Ngươi... hỏi cái này làm gì?"
Nguỵ Vô Tiện nghiêm túc nhìn y, "Ta cảm thấy, hay là không chạy nữa, Vân Thâm Bất Tri Xứ, cũng khá ổn".
Đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ ngước lên, im lặng nhìn hắn.
Nguỵ Vô Tiện hơi mỉm cười với y, nói: "Ngươi ở chỗ nào, ban ngày ta tới tìm ngươi để chơi nha".
"......"
"Tĩnh Thất"