Trăng không còn tròn nữa, giống như bị chó gặm một miếng, treo trên bầu trời.
Một người đúng hẹn tới.
Lam Vong Cơ rút kiếm ra khỏi vỏ.
Nguỵ Vô Tiện vội vàng xua tay nói: "Hôm nay không chơi kiếm, chúng ta đấu cái khác". Vừa dứt lời, hai ngón tay hắn thoăn thoắt, cởi bỏ đai lưng của mình, nắm cổ áo kéo rộng sang hai bên lộ ra một mảnh ngực trần trụi, da dẻ mịn màng hiện rõ, màu da lúa mạch khoẻ mạnh nổi bật dưới ánh trăng.
Lam Vong Cơ đột nhiên không kịp phòng ngừa, ánh mắt dời đi, thấp giọng khiển trách: "Làm gì?"
Nguỵ Vô Tiện loạt xoạt vài động tác lột sạch y phục ở thân trên, không chút nào để ý nói: "Chúng ta đấu vật cận chiến, nhưng có một quy định, chỉ ccho phép dùng tay, không thể dùng phần dưới, chỉ cần ai đẩy được đối phương rớt khỏi nóc nhà trước, thì chiến thắng. Nè, ngươi thất thần làm gì, cởi áo đi chứ".
Lam Vong Cơ vẫn không nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Tại sao phải cởi áo?"
Nguỵ Vô Tiện nói: ".... Ừm, trò chơi này là phải chơi như vậy á".
Lam Vong Cơ quả quyết nói: "Không cởi".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Mắc cỡ à, tiểu cũ kỷ? Được, vậy thì ngươi khỏi cởi thôi".
"...." Lam Vong Cơ do dự một hồi, giọng ấp úng nói: "Ngươi, mặc áo vào".
Nguỵ Vô Tiện nhìn chằm chằm vẻ mặt cảnh giác lạ thường của Lam Vong Cơ, từ trong đó nhìn ra một tia cảm xúc vi diệu không biết là chán ghét hay là quẫn bách, không thể không ngạc nhiên: "Sao thế, còn không nhìn được người khác cởi áo ha? Cô Tô Lam thị các ngươi, có phải ai nấy cũng đều rụt rè giống ngươi vậy không? Ta lại không phải là cô nương, ngươi sợ cái gì?"
Lam Vong Cơ trịnh trọng nghiêm túc nói: "Không phải cô nương, cũng phải mặc quần áo đàng hoàng".
Nguỵ Vô Tiện ngây người một lát, cười lăn ra, suýt nữa rớt khỏi nóc nhà.
Lam Vong Cơ lại tức giận nhìn hắn, sau một lúc lâu cắn răng nói: "Gia quy Lam thị, không thể ăn mặc không chỉnh tề".
Nguỵ Vô Tiện ngẩn ra, lau khoé mắt, "À... còn có một điều như vậy ha, ta đoán ngay mà".
Không biết vì sao, nghe Lam Vong Cơ nói ra một cách nghiêm trang như vậy, Nguỵ Vô Tiện cứ là không thể không bật cười.
Tiểu cũ kỷ này, rõ ràng im im như thế, nhưng lần nào cũng có thể khiến hắn vui vẻ như vậy, thật sự không thể tưởng tượng.
Sau khi quy củ nề nếp mặc áo vào lại, cuối cùng trận thi đấu cũng có thể bắt đầu rồi.
Không thể dùng phần thân dưới, cũng chính là không thể dùng chân tấn công đối phương, cũng không thể dùng khinh công nhảy lên hay di chuyển bằng cách bay lên, chỉ có thể dựa vào đôi tay hoá thành quyền, chưởng, chỉ, các kiểu chiêu thức tay không, dồn đối phương đến đường cùng.
Hôm qua lúc thi đấu, Nguỵ Vô Tiện đã chứng kiến lực tay đáng kinh ngạc của Lam Vong Cơ, nhưng không cam lòng, nghĩ rằng đó là do trạng thái của mình không tốt, lần này cuối cùng đã lĩnh giáo rõ ràng cụ thể, từng nắm đấm vào thịt rồi.
Lúc hắn bị ép đến mái hiên, hai người đã ướt đẫm mồ hôi, áo dính sát vào ngực, theo nhịp thở phập phồng. Giáo phục Cô Tô Lam thị rộng thùng thình, mặc trên người không có gió cũng phất phơ, tiên khí bay bay, có lẽ chính vì thủ thuật che mắt thế này, khiến cho Nguỵ Vô Tiện nghĩ rằng dáng người Lam Vong Cơ thon gầy giống như hắn, hiện giờ ánh mắt hắn sáng ngời, tầm mắt và hô hấp cùng nhão nhão dính dính dán lên người Lam Vong Cơ, phác hoạ đường cong cơ bắp săn chắc bức người ở bên dưới.
Lam Vong Cơ hơi cúi mắt xuống thoáng nhìn, bên tai là âm thanh tấm tắc ngưỡng mộ kinh ngạc của Nguỵ Vô Tiện: "Tiểu cũ kỷ, nhìn không ra nha, tập luyện thế nào, trông rất có trọng lượng.... Cơ ngực này của ngươi, có thể làm cho nó nhúc nhích được không?.... Ồ?? Hình như bây giờ nó đang nhúc nhích nè! Ta có thể chọc vào thử không?"
Móng vuốt của hắn còn chưa tới được khoảng cách 3 thốn trước ngực Lam Vong Cơ, cả người đã bị hất bay xuống.
Trong không trung vẫn truyền đến tiếng Nguỵ Vô Tiện lên án: "Keo kiệt!"
***
Sau khi so tài sức mạnh của tay, ngày hôm sau, đổi phương thức, biến thành thi đấu phần thân dưới.
Lần này, người lau mắt mà nhìn lại là Lam Vong Cơ.
Y vạn lần không thể đoán được chính là, sau khi ngã xuống đất, chiêu thức tấn công phòng thủ ở vùng hạ vị, có thể biến hoá đa dạng như thế. Chân Nguỵ Vô Tiện mềm dẻo mà mạnh mẽ, giống con mãng xà khoá chặt trên người y, gắt gao kềm kẹp, sau đó, vòng eo linh hoạt nghiền dọc theo đùi y từng khúc từng khúc lên phía trên, dễ như trở bàn tay khống chế y trên mặt đất.
Phương pháp chiến thắng cuộc so tài này, là khống chế được đối phương trong một khoảng thời gian nhất định, sau thời gian đó đối phương vẫn không thể cử động được như trước, thì giành thắng lợi.
Lúc mới bắt đầu, hai người đá chân qua lại giống như chơi đá cầu, bỗng nhiên, Lam Vong Cơ lật người một cái quay ra phía sau, nhảy lên cao xuất kích, mắt cá chân lướt nhẹ qua bắp chân Nguỵ Vô Tiện, hoàn hảo móc lên, Nguỵ Vô Tiện bị đè xuống dưới mà không chút lo lắng.
Hơi mỉm cười với Lam Vong Cơ, eo và chân hắn dùng một góc độ không thể tưởng tượng được quấn quanh một đường, cả người Lam Vong Cơ bị kẹp giữa hai chân hắn, không tin nổi mà giãy giụa vài cái, đối phương lại càng quấn chặt không ngừng để khống chế, không gì phá nổi. Làm như cú ngã xuống và khuất phục dưới thân người khác lúc ban đầu, chỉ là một chiêu vờ thả để bắt, dụ địch đi vào.
Lam Vong Cơ dùng đầu gối làm điểm tựa, húc về phía Nguỵ Vô Tiện một hồi, nhằm thoát ra, Nguỵ Vô Tiện nghiến răng nghiến lợi một chặp, từ từ hít vào, chịu đựng cú húc dã man của y. Phần chân chịu áp lực mềm dẻo không xương, trông như yếu đuối mỏng manh, nhẫn nhục chịu đựng, nhưng lại kềm chặt một cách không thể giải thích nổi, trong sự phóng túng và cọ xát, tiếp xúc với luồng sức mạnh cực kỳ dữ dội, mỗi một lần tấn công như mưa rền gió dữ của Lam Vong Cơ, đều tiếp nhận, hoá giải hết thảy, thu hết tất cả vào trong.
Dùng sức một hồi, Lam Vong Cơ đầu nặng chân nhẹ choáng váng một hồi, suýt nữa ngã vào trong lòng Nguỵ Vô Tiện. Hai người đều thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm.
Mồ hôi từ thái dương Lam Vong Cơ nhỏ giọt, rơi xuống trên lông mi của Nguỵ Vô Tiện, hắn nhẹ nhàng rung rung, chớp vài cái cho rớt xuống, khoé miệng mang chút ý cười và một tia đắc ý, nhẹ nhàng thuyết phục đầu hàng: "Sao nào, tiểu cũ kỷ, còn chưa nhận thua?
Khoé miệng Lam Vong Cơ khẽ nhúc nhích, rít ra hai chữ: "Đừng hòng".
Cánh môi Nguỵ Vô Tiện khẽ nhếch, từng chút từng chút đếm thời gian, tinh thần cả người không thả lỏng một chút nào, nhưng người lại dù bận vẫn ung dung, mắt ngó nghiêng lung tung trên người Lam Vong Cơ.
Trận vật lộn mới vừa rồi, vạt áo Lam Vong Cơ lỏng ra, lúc này y đè ở phía trên, cổ áo mở rộng ra, chỗ ánh mắt Nguỵ Vô Tiện có thể lia tới, vừa vặn là hai khối cơ ngực nhấp nhô trên người y, bọc dưới lớp vải trắng mát lạnh như nước, thấy rõ hơi nóng toả ra hừng hực, rất là sống động.
Lẳng lặng ngắm nghía một hồi, Nguỵ Vô Tiện rảnh rồi lại rảnh, bàn tay không có chỗ để hơi co lại, đầu ngón tay vê vê vào nhau, nhân lúc Lam Vong Cơ không chú ý, móng vuốt không an phận lặng lẽ không một tiếng động lẻn vào trong, ấn hai cái lên khối cơ ngực kia.
"Wow, xúc cảm này tuyệt ---"
Ngay sau đó, đầu sỏ gây tội đã oa oa kêu lên thảm thiết.
Móng vuốt này bị nắm lấy một cách tàn nhẫn, cùng với móng vuốt kia đang có ý đồ chống cự, đột nhiên bị túm lại về phía trước, đè trên đỉnh đầu.
Đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ bùng cháy: "Nguỵ Anh!"
Khoé mắt Nguỵ Vô Tiện ứa lệ, kêu to: "Đau đau đau đau đau á!"
Lam Vong Cơ: "Ta cảnh cáo ngươi ---"
Nguỵ Vô Tiện ra sức phản đối: "Tiểu cũ kỷ, ngươi phạm quy! Không để dùng tay tấn công, ngươi thua!"
Lam Vong Cơ hung dữ nói: "Là ngươi động tay trước!"
Nguỵ Vô Tiện kêu oan: "Ta như thế sao gọi là tấn công, ta, ta chỉ là sờ soạng một chút thôi!"
"......"
Lam Vong Cơ gằn từng chữ một nói: "Ngươi, động tay trước".
Và như thế, Nguỵ Vô Tiện vô cùng háo sắc bởi vì ăn vụng một chút đậu hủ mà thua trận so tài.