Anh ta còn lẩm bẩm một câu:
“Đúng là bạo lực!”
Âu Dương Dịch hạ cánh tay xuống, cất chiếc chăn mỏng mà Hàn Dao đắp đi, m5ấy phút sau cũng đi ra ngoài.
Sau khi trở về, Hàn Dao bị đội phó Trần Duyệt Vy mắng một lúc lâu, lý do là vì tối hôm qua cô quá 6buồn ngủ, đặt sai vị trí của một loại dụng cụ.
Hàn Dao không biết vì sao Trần Duyệt Vy lại có địch ý lớn như thế, nhưng cô chỉ 7để mặc cô ta lải nhải, vào tai này ra tai kia. Trần Duyệt Vy không bắt được nhược điểm nào của cô, đương nhiên là không thể trắng trợn l4àm gì cô được.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là Trần Duyệt Vy phạt cô chạy vòng. Lính trong Liên vệ sinh không yêu cầu quá cao 8về thể lực, những người bị phân chia tới đây trên cơ bản đều là những người không có biểu hiện tốt ở trại tân binh, vậy nên trong cái nhìn của Trần Duyệt Vy, Hàn Dao là kiểu bất tài vô dụng.
Trần Duyệt Vy ôm cái suy nghĩ như thế, nhưng sau khi nhìn Hàn Dao chạy mấy vòng, cô ta chỉ cảm thấy như vừa bị vả vào mặt, đau rát.
Hàn Dao chạy vòng quanh sân huấn luyện đến nửa đêm, rồi lại vượt chướng ngại vật bốn trăm mét nữa, ai dám nói là thể lực của cô không tốt? Chắc cô đội phó này không hề biết thành tích của Hàn Dao ở trại tân binh có thể làm được chăng!
Mười kilomet tương đương với hai mươi lăm vòng trong sân huấn luyện, Hàn Dao hoàn toàn có thể chạy hết một cách dễ dàng. Nhưng vì muốn để Trần Duyệt Vy bớt tới kiếm chuyện với mình, cô chạy nửa đầu với tốc độ bình thường, đến mười vòng sau cùng, cô tăng tốc độ lên gấp đôi.
Trần Duyệt Vy ở đây “giám sát”, phòng trường hợp Hàn Dao lười biếng, đến lúc này mới ngạc nhiên há hốc miệng, những người lính tới đây góp vui cũng thế.
Thể lực này, hết chỗ chê!
Chạy hết hai mươi lăm vòng, Hàn Dao chỉ thở nhè nhẹ. Trần Duyệt Vy vẫn chưa đi, lúc nghe thấy Hàn Dao tới báo cáo nhiệm vụ, cô ta mới hoàn hồn lại, chạy mất tăm mất tích.
Sau vụ thể hiện tài năng ở sân huấn luyện, trong một tháng kế tiếp, thái độ của mọi người với Hàn Dao trở nên tốt hơn nhiều, ngay cả Đại Lan tới đây cùng cô cũng có đãi ngộ tốt hơn, thời gian rảnh cũng nhiều hơn.
Hàn Dao được quân đội phát điện thoại và thẻ sim cho, hầu như ngày nào cô cũng lén gọi về cho bà ngoại, hỏi thăm tình hình của bà, cũng coi như không còn nỗi lo nào nữa.
Tết dương lịch tổ chức tiệc tối, Hàn Dao chỉ đứng ngoài xem, không chen lên sân khấu. Sau Tết dương, nhiệm vụ huấn luyện cũng nặng nề hơn, những gì cần học thì gần như đã học hết trong hơn một tháng qua rồi.
Theo yêu cầu của Lữ bộ, bây giờ Liên vệ sinh sẽ sắp xếp lại đội ngũ, tăng cường huấn luyện với các thành viên, chuẩn bị tốt công tác cấp cứu, ai cũng được phân công rõ ràng.
Cấp cứu người bị thương nặng, phân chia xử lý, chữa bệnh bảo vệ, đủ các đội ngũ, nhưng ai cũng phải nắm vững mọi kỹ năng, nếu gặp trường hợp khẩn cấp cũng có thể sắp xếp lại đội ngũ, phối hợp ăn ý hơn.
Đồng thời, bọn họ còn cần tiếp xúc với thực tiễn, vậy nên trong mấy tháng sau đó, mọi người phải phối hợp huấn luyện với bộ đội tiền tuyến.
Những mục huấn luyện thường ngày cũng nặng nề hơn trước, ví dụ như tập luyện buổi sáng, hát trước khi ăn cơm, mỗi ngày chạy ba kilomet, ném lựu đạn, các động tác chiến thuật cơ bản,... Tất cả những mục giảng dạy quân sự đều được đề cập tới.
Mặc dù đã ở trong Liên vệ sinh hơn một tháng, nhưng Hàn Dao không để thể lực giảm sút, thậm chí còn có xu hướng nâng cao, cho nên việc huấn luyện không hề là điều khó khăn đối với cô.
Bình thường Đại Lan cũng đi huấn luyện ngoài giờ với Hàn Dao, cho nên thể lực của cô ấy cũng tốt hơn lúc ở trại tân binh, không hề thấy mệt mỏi trước cường độ huấn luyện mạnh như thế.
Chỉ có đám thiếu gia tiểu thư vào Liên vệ sinh để qua ngày là khổ thôi. Bọn họ như thế thì Hàn Dao càng vui, Liên vệ sinh cũng nên thay đổi rồi.
***
Lần thứ hai huấn luyện phối hợp với bộ đội, Hàn Dao lái xe, điểm đến của bọn họ là căn cứ của lính trinh sát đội lục chiến cách đó không xa.
Cô dừng lại ở sân huấn luyện của bọn họ. Hàn Dao là người cuối cùng xuống xe, cũng là người cuối cùng nhìn thấy quá trình huấn luyện dành cho đội lục chiến hải quân.
Không ngờ là lính nam và lính nữ lại huấn luyện chung với nhau. Bọn họ tới sớm, các thành viên đội lục chiến hải quân đang rèn luyện sáng sớm. Chín người đã đói bụng, ngồi ở mép sân huấn luyện nhìn những trinh sát hải quân ấy, đến tận khi bọn họ kết thúc bài tập buổi sáng.
Chu Tiểu Manh ngồi cạnh Hàn Dao, cứ tặc lưỡi liên tục, các bài tập huấn luyện ở đây ăn đứt Liên vệ sinh của bọn họ. Cô ấy huých vào người Hàn Dao, thì thầm vào tai cô:
“Hàn Dao, cô cảm thấy với thực lực của cô, có thể sống được ở đây không?”
Hàn Dao đang tập trung sự chú ý vào nhóm người trên đường chạy. Bị Chu Tiểu Manh huých như thế, cô hoàn hồn lại, trong mắt lóe lên một tia sáng, nhưng nhanh chóng biến mất, người bên cạnh cũng không phát hiện ra.
Cô lắc đầu, không trả lời câu hỏi của cô ấy, bởi vì cô cũng không dám chắc. Cô đã ở trong đội lục chiến hải quân bao giờ đâu, làm sao mà cô biết được!
Thấy Hàn Dao lắc đầu, Chu Tiểu Manh cho rằng cô không làm được.
“Đến cả cô cũng không làm được, vậy thì khó thật rồi!”
Hàn Dao nghẹn lời, cho câu nói ấy điểm tối đa.
Thời gian rèn luyện sáng sớm nhanh chóng trôi qua, lính trinh sát hải quân chuẩn bị đi ăn sáng. Mấy người trong sân huấn luyện vẫn chưa phát hiện ra có người tới, mặc bộ quần áo ẩm ướt mồ hôi, chuẩn bị rời khỏi đó.
Mấy người thuộc đội một đi theo bọn họ tới nhà ăn. Lần này, trung đội trưởng của trung đội một là Vương Xán cũng đi cùng bọn họ. Thấy cả đám cứ xì xầm ở đằng sau, cô ấy nhíu chặt lông mày.
Nhìn nhóm lính trinh sát của đội lục chiến ở đằng trước, Vương Xán chỉ cảm thấy chênh lệch quá lớn.
Lúc bọn họ tới nơi, trong nhà ăn đã đông người lắm rồi, trên cơ bản ai cũng mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Có lẽ là vì phần huấn luyện tiếp theo quá khẩn cấp, nhóm lính trinh sát ăn cơm rất nhanh.
Tuy rằng Hàn Dao cũng từng trải qua khoảng thời gian phải ăn cơm nhanh như thế, nhưng sau khi tiếp xúc với sự nhàn nhã ở Liên vệ sinh, cô thật sự không thể chịu nổi cái cách ăn cơm nhanh như thế nữa, chỉ có thể ở từ tốn ăn bữa cơm sáng hiếm hoi này.
Vương Xán giải quyết bữa sáng rồi rời khỏi nhà ăn trước, hình như là đi tìm quản lý ở nơi này.
Khi mà mọi người đã rời khỏi nhà ăn gần hết, Hàn Dao cảm thấy vai mình bị vỗ một cái. Cô ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt của người đó thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Người của Liên vệ sinh, chúng tôi sắp huấn luyện rồi, các cô vẫn định lề mề ở đây à?” Hàn Dao cảm thấy bàn tay đang đặt trên tay mình ngày một dùng sức hơn. Cô đứng dậy, bờ môi mấp máy, nhưng không nói câu gì.
Người đang tươi cười trước mặt không phải Hà Tiêu Linh thì còn là ai nữa!
“Sao thế? Mới bao lâu mà đã quên tôi rồi?”
“Sao có thể quên được!”
Hàn Dao mỉm cười nhìn cô ấy, trong lòng không khỏi cảm thán. Lâu rồi không thấy nụ cười quen thuộc và con người quen thuộc này
“Vẫn chưa quên, vậy lời tôi vừa nói
không có tác dụng gì à?”
Sắc mặt của Hà Tiêu Linh thay đổi
hẳn, khiến những người vừa đứng
lên bên cạnh giật nảy mình. Trần
Duyệt Vy phản ứng khá nhanh, kéo
hai người chạy ra khỏi nhà ăn.
Những người khác cũng mau chóng
hoàn hồi, nhao nhao chạy ra ngoài.
Chỉ thoắt cái, mọi người đã chạy đi
hết. Hàn Dao bật cười:
“Cần gì phải dọa bọn họ như thế, dù
sao cũng là lính của Liên vệ sinh
mà."