Tiếc rằng nam quân y này rất cáo già, không để cô phát hiện ra điều gì từ cặp mắt màu hổ phách ấy.
Hàn Dao giữ lấy cái tay đan5g túm cổ áo mình rồi hất mạnh ra, im lặng trừng mắt nhìn Âu Dương Dịch, không hề khách khí chút nào. Nghĩ cô là trẻ con, sẽ để mặc ng6ười khác túm cổ áo như thế hả?
Âu Dương Dịch rút tay về, cầm quyển giáo án trong tay đập vào trán Hàn Dao, sau đó đi vòng qua7 cô.
“Đi theo tôi.”
Âu Dương Dịch đi đằng trước, Hàn Dao chậm rãi theo sau.
Ra khỏi phòng học, nhìn thấy cảnh4 tượng trước mặt, khóe mắt Hàn Dao giật giật. Vừa mới hết giờ học, đám lính nữ háo sắc kia đang túm tụm trước cửa phòng học, muốn “ml8em” khuôn mặt của anh soái ca Âu Dương Dịch này. Âu Dương Dịch tươi cười bảo bọn họ đi về, còn mình thì dẫn Hàn Dao đi.
Số lính nữ háo sắc theo đuôi ít đi, nhưng vẫn có mấy người bạo dạn, đi theo hai người về văn phòng.
Ấn tượng đầu tiên của Hàn Dao về văn phòng của Âu Dương Dịch là sạch sẽ gọn gàng. Cô nhìn quanh một lượt, vô thức gật đầu.
Người đàn ông cao lớn điển trai kia bưng một cốc nước tới trước mặt cô.
Hàn Dao liếc qua mặt anh ta, chậm rãi nhận lấy, uống một ngụm rồi giơ ngón tay lên, chỉ vào cửa sổ đằng sau anh ta.
“Anh có chắc là không định xử lý không?”
Người đàn ông đang nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc ấy xoay người, đi tới cạnh cửa sổ và kéo rèm cửa vào, chặn tầm nhìn của mấy lính nữ bạo dạn kia.
Cả căn phòng tối hẳn đi, Âu Dương Dịch không tới gần Hàn Dao nữa, mà ngồi xuống trước bàn làm việc. Anh ta chỉ vào xô pha, ra hiệu cho Hàn Dao ngồi xuống.
Hàn Dao đặt cốc nước xuống bàn trà rồi mới ngồi xuống chiếc xô pha đơn.
Nhìn dáng vẻ thoải mái ấy của Hàn Dao, Âu Dương Dịch cười:
“Sao cô biết tôi tìm cô không phải là vì chuyện nghiêm túc?”
Hàn Dao điều chỉnh tư thế, chỉ thiếu điều gác chân lên bàn trà, giọng nói lười biếng:
“Anh không có khuôn mặt nghiêm túc, sao tôi lại phải nghiêm túc?”
Đêm qua cô ngủ hơi muộn, phải phân loại tất cả những dụng cụ dùng để làm sạch và khử trùng, đến hai ba giờ sáng mới về phòng.
Cô là lính mới, rất nhiều chuyện vụn vặt đều quăng cho cô, không ai giúp cô cả. Cô cũng không nói gì, nhận mọi nhiệm vụ.
Nhưng cũng phải nói rằng đội phó của đội một là Trần Duyệt Vy luôn không mấy thân thiện với cô, ngay từ ngày đầu tiên đã thế rồi.
Hàn Dao cũng không cần một người xa lạ phải thân thiện với mình, bởi vì cô sẽ không ở đây quá lâu.
Cô nhắm mắt lại, cảm thấy hơi buồn ngủ.
“Cô không tò mò sao?”
Âu Dương Dịch nhướng mày nói, nhìn người lính nữ đang vắt tay trên trán.
Đầu Hàn Dao hơi động đậy.
“Kiểu gì anh chẳng nói, tôi không muốn đoán.”
Cô thật sự hơi mệt mỏi, chủ yếu là cơ thể mệt mỏi. Bây giờ có thể lười biếng, tội gì mà không tranh thủ? Hàn Dao thừa nhận cô không phải kiểu người tuân theo quy định một cách cứng ngắc.
Câu nói của cô khiến Âu Dương Dịch cạn lời.
“Nhậm Thiên Nghênh bảo tôi tìm cô.”
Dưới cánh tay, cặp mắt của Hàn Dao chợt mở ra.
“Chắc anh không phải bác sĩ tâm lý mà cô ấy giới thiệu đấy chứ?”
Giọng nói của Hàn Dao không thay đổi gì nhiều, nhưng cơ thể mệt mỏi đang nhoài ra xô pha càng sõng soài hơn.
Thực ra Âu Dương Dịch không nói thì cô cũng biết, nói ra tên của Nhậm Thiên Nghênh là đủ rồi.
Âu Dương Dịch nhìn về phía Hàn Dao, khẽ “ừ” một tiếng.
“Sao hả? Bất ngờ không?”
Không ai đáp lại anh ta. Theo thời gian trôi qua, tiếng hít thở khe khẽ vọng tới. Âu Dương Dịch bật cười, ở trong văn phòng của người khác mà cũng ngủ được, bó tay luôn rồi.
Anh ta không gọi cô dậy, lấy máy tính ra làm bảng biểu gì đó.
Lúc tỉnh dậy, Hàn Dao lơ mơ phát hiện ra trên người mình có một chiếc chăn mỏng, che kín cả mũi của cô, cô khó thở quá nên mới tỉnh.
Hàn Dao vươn vai trên xô pha, bất thình lình nghe thấy tiếng người nói chuyện vang lên bên tai.
“Dậy rồi à?”
Gương mặt của Âu Dương Dịch hiện lên ngay trước mắt, cặp mắt còn chưa kịp lấy lại tiêu cự của Hàn Dao trợn to ra.
Hai người giữ nguyên tư thế ấy một lát, đến khi đầu óc hoạt động lại bình thường, Hàn Dao đẩy người đàn ông xấu xa trước mặt ra.
Cô ngồi thẳng dậy, uống cốc nước trên bàn trà lúc trước. Cốc nước đã lạnh ấy chảy dọc xuống cổ họng, đủ để Hàn Dao tỉnh táo lại.
Cô đặt cốc xuống thật mạnh, nhìn người đàn ông vừa bị cô đẩy ngồi thẳng xuống bàn trà.
“Anh làm cái gì thế hả!”
Hàn Dao còn chưa kịp rút tay ra khỏi cái cốc thì Âu Dương Dịch đã túm lấy tay cô.
Không rút tay ra được, Hàn Dao nhìn người đàn ông đang nổi cơn trêu cợt ấy, gằn từng chữ một:
“Âu Dương Dịch, rốt cuộc anh muốn làm gì hả!”
Nhậm Thiên Nghênh có đáng tin không vậy, tìm người như thế tới giúp cô!
Hàn Dao nhíu mày giây lát, vì không chú ý, cô lại bị Âu Dương Dịch ấn xuống xô pha.
Cả tay và chân đều bị giữ chặt, không thể giãy ra được. Hàn Dao chỉ có thể trừng mắt lườm anh ta.
“Âu Dương Dịch, m* kiếp, đừng có được đà lấn tới!”
Nghe thấy câu ấy của cô, người đàn ông đang đè bên trên cười lạnh, cặp mắt phượng hẹp dài lóe lên tia sáng nguy hiểm.
Hàn Dao nhìn chằm chằm vào anh ta hai giây, anh ta mới buông cô ra và đứng thẳng lên. Nhưng phản ứng của người lính nữ ấy nhanh nhạy hơn anh ta nhiều, đứng bật từ xô pha rồi ghìm cổ anh ta.
Lúc này đến lượt Âu Dương Dịch bị Hàn Dao đè xuống xô pha, một cánh tay bị cô vặn ra sau.
“Ôi ôi ôi! Cô nhóc làm gì vậy hả! Tôi chỉ đùa thôi mà, có nhất thiết phải thế không? Cô có mất miếng thịt nào đâu!”
Âu Dương Dịch bị Hàn Dao vặn đau cả tay, anh ta nghe thấy giọng nói âm trầm của Hàn Dao:
“Âu Dương Dịch, làm ơn hãy nhớ lấy, muốn giúp thì giúp cho tử tế, đừng có cợt nhả với tôi! Ở Liên vệ sinh lâu như thế, tuy rằng không được huấn luyện cận chiến, nhưng lúc ở căn cứ tân binh, tất cả các mục sát hạch của tôi đều đạt hạng xuất sắc, tôi khuyên anh nên một vừa hai phải thôi!”
Hàn Dao buông tay và cổ Âu Dương Dịch ra, lùi về sau hai bước. Cô cầm cốc trên bàn trà lên, rót một cốc nước từ bình lọc nước, uống một hơi cạn sạch.
Đến tận khi cô uống hết một cốc, Âu Dương Dịch mới đứng lên khỏi xô pha, xoa cổ và cánh tay.
“Cô đạt xuất sắc trong tất cả các mục sát hạch, nhưng rồi cũng chết trong nước và phải tới Liên vệ sinh đấy thôi!”
Hàn Dao tiếp tục trợn mắt lườm anh ta. Cô đặt cốc lên bàn làm việc của anh ta, bẻ tay bôm bốp.
“Có tin anh dám nói thế nữa là tôi sẽ đánh nát cái khuôn mặt lẳиɠ ɭơ này của anh không?” Có vẻ không hề sợ lời uy hϊếp ấy của cô, Âu Dương Dịch cười tí tởn, đứng đó xoa vai mình, nhưng vẫn khôn ngoan không nói tiếp nữa.
Hàn Dao lại uống thêm một cốc nữa, nhìn lên đồng hồ treo tường. Từ lúc cô ngủ đến giờ mới một tiếng mà thôi, bây giờ mới hơn mười giờ.
Hàn Dao xua tay, xoay người định
bỏ đi. Ở phía sau, Âu Dương Dịch
gọi cô:
“Cô đi đâu thế? Đã khám bệnh
đâu!”
go_160070481907932
“Không khám, ai thích thì để người
đó khám! Còn nữa, tôi không có
bệnh, anh mới có bệnh!”
Hàn Dao để lại câu ấy rồi bỏ đi,
không thèm quay đầu lại. Âu Dương
Dịch vung tay, nhìn Hàn Dao bỏ đi,
hoàn toàn không có ý định giữ cô
lai.