Hà Tiêu Linh trợn trắng mắt nhìn cô, bá vai bá cổ cô, kéo cô ra khỏi nhà ăn.
Đi tới cửa, cô ấy buông cô ra, nhìn cô từ trên xuống dưới m5ột lượt.
“Xem ra cuộc sống ở Liên vệ sinh nhàn nhã đấy nhỉ, cô béo ra rồi!”
Béo? Hàn Dao cúi đầu nhìn mình, cô mới cân hôm qua 6thôi, rõ ràng là vẫn như cũ!
“Tôi không béo!”
Cô phản bác, Hà Tiêu Linh không tin.
“Béo mà! Chẳng lẽ tôi lại không nhìn7 ra được sao? Cô làm lính mấy năm rồi, cô già hay tôi già?”
Tranh luận không có kết quả gì, Hàn Dao quyết đoán từ bỏ. Cô có quân hàm ca4o hơn, cô lớn tuổi, cô già, phần cô tất đấy!
Trên đường đi, hai người trò chuyện với nhau, nhưng vì phải huấn luyện nên tốc độ của cả h8ai đều không chậm, chưa tới hai phút đã có mặt ở sân huấn luyện rồi.
Vương Xán đang chờ ở đó, người của Liên vệ sinh cũng đang xếp hàng.
Bên hàng ngũ lính nữ của đội lục chiến, Chúc Quân Dương vô tình đánh mắt sang bên kia, thế là đòi tiến lên, nhưng lại bị giữ lại.
Khi xác định đó là Hàn Dao, cô ấy kích động đến mức suýt thì nhảy cẫng lên, muốn đi qua chào hỏi, nhưng bị Trương Lan Tiếu ở bên cạnh kéo lại.
Trông thấy ánh mắt ra hiệu của Trương Lan Tiếu, Chúc Quân Dương mới kiềm chế sự nhiệt tình của mình, nghiêm túc nhìn Hà Tiêu Linh. Hà Tiêu Linh đã điều chỉnh lại vẻ mặt rồi, đang cất bước đi tới đây.
Hàn Dao báo cáo, được sự cho phép của Vương Xán mới vào đội, đứng bên cạnh Trần Duyệt Vy. Cô nghe thấy cô ta hừ một tiếng.
Hàn Dao không muốn để ý tới cô ta, chỉ yên lặng đứng đó. Trần Duyệt Vy chỉ cảm thấy như vừa đấm hụt một cú, cô ta tức mà không biết xả vào đâu, lồng ngực phập phồng rõ rệt.
Vương Xán giảng giải sơ qua những gì cần chú ý, sau đó mới bảo bọn họ đi theo đội lục chiến để huấn luyện.
Hai nhóm của đội lục chiến hải quân trùng hợp là đội lính nam và đội lính nữ do Sa Long cùng Hà Tiêu Linh dẫn đầu. Trong quá trình huấn luyện buổi sáng, thỉnh thoảng bốn con mắt lại liếc về phía Hàn Dao.
Hàn Dao đứng đó, mặc dù cố gắng không để ý tới họ, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự phân tâm của mấy người họ.
Huấn luyện từ sáng đến giờ, Chúc Quân Dương đã bị Hà Tiêu Linh nhắc tên không dưới năm lần rồi, đến tận khi Hà Tiêu Linh không thể nhịn được nữa.
“Chúc Quân Dương, người của Liên vệ sinh đẹp đến mức cô quên cả huấn luyện luôn hả?!”
Là giáo quan của nhóm tân binh lúc trước, Hà Tiêu Linh biết rõ tình cảm của bọn họ. Chính vì biết nên cô ấy mới không hài lòng trước biểu hiện của Chúc Quân Dương, quát cô ấy cũng là để cô ấy điều chỉnh lại trạng thái.
Nhưng hiển nhiên, lời nói của Hà Tiêu Linh không có quá nhiều tác dụng.
Không bao lâu sau, Sa Long bên phía lính nam cũng không thể nhìn nổi nữa, anh ấy đi tới, nói mấy câu với Hà Tiêu Linh.
Hàn Dao đang tỏ vẻ không hài lòng về Chúc Quân Dương thì nghe thấy có người gọi tên mình. Cô tưởng là có vụ gì đặc biệt, bèn đeo hộp y tế chạy về phía đó.
Chạy được hai bước thì Hà Tiêu Linh hét lên:
“Buông cái hộp y tế của cô xuống rồi hãy tới!”
Phản ứng đầu tiên của Hàn Dao là nhíu mày. Cô lùi lại, giao hộp y tế cho Chu Tiểu Manh rồi chạy chầm chậm tới cạnh Hà Tiêu Linh.
“Báo cáo!”
Sa Long và Hà Tiêu Linh đứng cạnh nhau. Sa Long liếc nhìn Hàn Dao, sau đó nói một câu vào tai Hà Tiêu Linh.
Hàn Dao nghe thấy hết, khóe mắt cô giật giật, gân xanh hơi nổi lên.
“Có phải cô ấy béo lên rồi không?”
Hà Tiêu Linh liếc nhìn Hàn Dao, cố gắng nhịn cười, gật đầu với Sa Long.
“Phát hiện ra rồi.”
Hàn Dao siết chặt nắm đấm, hít sâu một hơi, nhìn hai con người đang hùa nhau chế giễu cô.
“Hai vị đội trưởng gọi tôi tới làm gì?”
Không có chuyện gì thì tôi còn phải đi làm chuyện của mình nữa!
Hà Tiêu Linh không trả lời câu hỏi của Hàn Dao, mà lên tiếng gọi:
“Chúc Quân Dương!”
Chúc Quân Dương đang đứng trong đội ngũ sửng sốt.
“Có!”
“Bước ra khỏi hàng, so tài với lính của Liên vệ sinh!”
“Rõ!”
Bị Trương Lan Tiếu vỗ một cái, Chúc Quân Dương chậm rãi bước ra khỏi hàng ngũ huấn luyện cận chiến.
Trước ánh mắt ra hiệu của Sa Long, những người khác lùi lại một khoảng khá dài, nhường chỗ cho hai người họ.
Hàn Dao không cởi mũ, chỉ xắn tay áo huấn luyện lên. Thời tiết tháng một, cô vẫn chỉ mặc áo thun thể thao bên trong. Cô chỉ có thể nói rằng cô không lạnh, thời tiết thế này mặc vậy là đủ rồi.
Hàn Dao ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Chúc Quân Dương, cô ấy cứ nhìn cô đăm đăm. Cô cong môi cười:
“Lâu rồi không gặp, đọ sức đi!”
Hàn Dao không có ý kiến gì về lời nói của Hà Tiêu Linh. Người trong Liên vệ sinh đều không phải kiểu thích đánh nhau, chạy ba kilomet cũng mệt đến mức nằm bò, nào có sức chiến đấu gì!
Ở đó hơn hai tháng, cô nhàm chán lắm rồi.
Nụ cười trên môi Hàn Dao khiến Chúc Quân Dương không khỏi rùng mình một cái. Ánh mắt của cô hệt như một con sói đã đói bụng lâu ngày, còn cô ấy thì là miếng thịt ngon miệng đặt trước mặt sói, chỉ còn chờ đến lúc bị làm thịt.
“Phải đánh thật sao?”
Hàn Dao liếc nhìn cô ấy:
“Phí lời, bao người đang xem kia kìa, hay là cô nhận thua?”
Từ lúc được phân chia đơn vị đến giờ, Chúc Quân Dương luôn huấn luyện ở đây, về mảng này thì Hàn Dao không bằng cô ấy được.
Lúc ở căn cứ tân binh, cô ấy không đánh lại Hàn Dao, nhưng bây giờ thì chưa chắc. Nghe Hàn Dao nói vậy, cô ấy cũng xắn tay áo lên.
“Vậy thì lên đi, tôi sẽ không nhận thua đâu!”
Chúc Quân Dương đánh đòn phủ đầu, giáng một đấm về phía Hàn Dao. Hàn Dao né tránh một cách dễ dàng, sau đó mới bắt đầu tung chiêu.
Vì hướng gió, cát bụi bay lên trong lúc hai người đánh nhau bay hết tới chỗ đám thành viên đội lục chiến hải quân đang đứng xem, ai nấy ho sặc sụa, nhưng chuyện ấy cũng không thể ngăn cản bọn họ xem cuộc chiến.
Quả thực là Chúc Quân Dương đã tiến bộ khá nhiều, sau khi đụng độ hai chiêu, Hàn Dao mới dùng hết sức. Thỉnh thoảng lại có tiếng nắm đấm đánh vào cơ thể, nhưng cả hai đều cắn răng chịu đựng, không để mình kêu đau trước.
Mặc dụ Chúc Quân Dương có tiến bộ, nhưng Hàn Dao cũng không vừa. Hôm nay đội lục chiến dạy nội dung mới, cô đã học lỏm được hết rồi.
Vì chưa thực hành bao giờ nên lúc mới đầu, cô tung chiêu không quá nhuần nhuyễn.
Sau một lượt như thế, Hàn Dao đã áp dụng những kiến thức mà đám Chúc Quân Dương mới học để “hành” cô nàng ra bã.
Hà Tiêu Linh đứng xem ở bên cạnh, không khỏi che mặt tựa vào người Sa Long, đậu xanh, mất mặt quá đi thôi!
Chúc Quân Dương bị Hàn Dao quăng ngã hai lần liền với cùng một tư thế, lần nào cô ấy cũng phản ứng rất nhanh, lập tức bò dậy.
Đến lần thứ ba bị vật ngã, cô ấy lại nhào lên.
Nắm đấm mang theo tiếng gió ập về phía Hàn Dao. Hàn Dao không né tránh, hứng trọn một đấm vào bụng, khiến cô lùi về sau nửa bước.
Cô mím môi, một tay đặt lên phần bụng vừa bị Chúc Quân Dương đấm, nhướng mày nhìn Chúc Quân Dương. Cô ấy vẫn giữ nguyên tư thế công kích, trong mắt hiện lên nét lo lắng.
Khí thế trên người Hàn Dao bỗng thay đổi hẳn, cô vọt thẳng về phía Chúc Quân Dương. Bởi vì tốc độ của cô quá nhanh, Chúc Quân Dương ăn nguyên một đấm, ngã lăn xuống đất.
Cô ây còn chưa kịp xoay người thì
một quả đấm đã giáng tới.
Vì quá khϊếp sợ, con người của
Chúc Quân Dương co rụt lại, thậm
chí còn không kịp phản ứng, định
dùng tay bảo vệ phần đầu 932
Quả đấm càng lúc càng gần, đến tận
khi cách chóp mũi của cô ấy hai
centimet mới dừng lại.
Hàn Dao thu hết sức lực trong nắm
đấm về, nhìn Chúc Quân Dương với
ánh mắt ngập tràn ý cười.