Vợ Yêu Nhà Thủ Trưởng

Chương 165



Tiếc là hai người trong cuộc đều không cảm thấy có gì không ổn, Hà Tiêu Linh cũng không muốn kiếm chuyện, thế là ba người cứ yên tĩnh su5ốt dọc đường.

Lúc mang đồ về phòng ngủ, Trương Lan Tiếu vẫn chưa trở về.

Những phòng ngủ khác cũng lần lượt tới lấy đồ 6đi. Ba người nhàm chán ngồi trong phòng ngủ, thay lại bộ quần áo huấn luyện rồi ra ngoài, đi tới sân huấn luyện.

Trong sân huấn7 luyện rất ít người, bắt mắt nhất là ba người đứng dưới quốc kỳ. Chỉ nhìn qua là Hàn Dao thấy rõ ba người đó, ánh mắt cô bình tĩnh, khô4ng chút gợn sóng, thậm chí biểu cảm cũng không hề thay đổi chút nào. Ngược lại, hai người đang đi bên cạnh cô lại chuyển mắt nhìn cô. K8hông trông thấy biểu cảm như trong tưởng tượng, Chúc Quân Dương huých vào tay Hàn Dao.

“Đang làm gì thế?”
“Ý cô là mấy người đứng dưới cờ hả?”

Giọng cô vẫn không không bộc lộ cảm xúc gì, Chúc Quân Dương còn chưa kịp trả lời thì giọng nói bình tĩnh ấy lại vang lên.

“Cô mù hay bị gỉ mắt che đi hết vậy?”

Chúc Quân Dương nghẹn họng, đến mức đỏ cả mặt, cuối cùng mới phun ra được một câu:

“Tôi chỉ đang lo lắng cho cô thôi mà, sợ cô nhìn thấy cảnh ấy sẽ cảm thấy khó chịu.”

Hàn Dao liếc nhìn cô ấy.

“Cô nói xem, tôi nên thấy khó chịu thế nào?”

Chúc Quân Dương sờ đầu, một lần nữa nghẹn lời.

“Bọn họ đang...”

Giọng nói hờ hững lọt vào tai hai người, có vẻ còn hơi nghiến răng nghiến lợi.

“Ghen tỵ? Bực tức? Hay đúng ra đó là vị trí của tôi?”

Lời nói âm trầm ấy khiến hai người bên cạnh run lên. Bọn họ ngước mắt lên, thấy Hàn Dao sầm mặt, xoay người bỏ đi.
“Ơ kìa, Đại Dao!”

“Đừng đi theo tôi, tự ngẫm lại những gì mà cô từng nói, từng nghĩ, rồi lại nghĩ xem tôi sẽ nghĩ thế nào, nghĩ xong rồi hãy tới tìm tôi.”

Tâm trạng của Hàn Dao tệ hẳn đi, khiến bầu không khí xung quanh cô cũng ngột ngạt hơn. Cô đi dọc theo con đường nhỏ, tìm một nơi không có ai rồi ngồi xuống.

Lời nói của Chúc Quân Dương không đến mức khiến cô tức giận như thế, nhưng bất kể là giận thật hay đang trút cơn tức khác lên người cô ấy thì Hàn Dao cũng thực sự muốn tìm một nơi để bình tĩnh lại.

Cô ngồi ở đó, đến tận lúc tắt đèn vào buổi tối.

Một chùm sáng mạnh chiếu vào mắt, khiến cô phải quay mặt đi. Nhưng chưa đầy một giây sau, chùm sáng ấy lại chiếu vào người cô. Lần này, cô không tránh đi nữa. Hình như có tiếng bước chân vang lên, rất nhẹ. Hàn Dao ngơ ngác nhìn theo chùm sáng phát ra từ đèn pin. Đến tận khi người đó tới gần, cô mới nhìn rõ mặt, là La Hiển Thanh.
Hàn Dao ngồi im ở đó, La Hiển Thanh cũng ngồi xuống bên cạnh cô.

“Ngày mai được trao quân hàm rồi, bắt đầu từ ngày mai, cháu chính thức trở thành một người lính giải phóng, tâm trạng không tốt sao?”

Hàn Dao phản ứng hơi chậm, mấy giây sau mới lắc đầu:

“Không ạ.”

“Còn chưa ăn tối nữa, có đói không?”

Cô lại lắc đầu, lần này còn không mở miệng. La Hiển Thanh ngồi bên cạnh cô:

“Đại diện tân binh không phải cháu nên cháu không vui à?”

“Không phải.”

Hàn Dao thật sự không có ý kiến gì về chuyện huấn luyện, cũng không hề băn khoăn khi đại diện tân binh không phải mình.

Điều cô thực sự để bụng là rốt cuộc cô từ đâu tới đây, vì sao lại lang thang từ nhỏ. Cô đã thử thuyết phục bản thân đừng nghĩ tới những chuyện không có câu trả lời ấy nữa, nhưng cô lại phát hiện ra rằng mỗi khi tâm trạng rối bời, cô lại không kiềm chế được, luôn nghĩ ngợi vẩn vơ.
Nghĩ nhiều là cô lại thấy phiền, phiền rồi là tâm trạng không tốt, tâm trạng không tốt là lại muốn tra tấn chính mình.

Có trời mới biết cô đã nhẫn nhịn đến mức nào mới ngồi được ở đây đến nửa đêm.

Dường như La Hiển Thanh biết cô đang suy nghĩ điều gì.

“Cô nhóc, sớm muộn gì cháu cũng sẽ biết những điều mà cháu đang nghĩ thôi, còn bây giờ chưa đủ năng lực, cháu nên chuyên tâm vào chuyện trước mắt đã. Có lẽ kết quả không quá tệ đâu, đừng tự hù dọa bản thân mình.”

Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vỗ lên vai cô. “Gọi điện thoại đi, bên kia có tin tức rồi.”

La Hiển Thanh đưa cho Hàn Dao một chiếc điện thoại, giống với chiếc tối hôm đó. Cô ngẩng đầu nhìn ông ấy.

“Gọi đi, số đầu tiên trong nhật ký cuộc gọi chính là số của cậu ấy, trò chuyện với nhau đi.”
Hàn Dao cầm điện thoại, nhìn La Hiển Thanh đi xa dần. Ngoài điện thoại ra thì trong tay cô còn có chiếc đèn pin mang theo hơi ấm mà ông ấy nhét cho cô.

Chỉ một lát là Hàn Dao không nghe thấy tiếng bước chân của ông ấy nữa, nhưng không biết vì sao, cô lại biết ông ấy vẫn chưa đi, mà đứng canh chừng ở một nơi cách đây không xa.

Hàn Dao vuốt điện thoại, như thể hạ quyết tâm, cô mở khóa, tìm nhật ký điện thoại, gọi vào dãy số đầu tiên mà không hề do dự.

Ấn phím gọi đi giây lát là có người bắt máy.

“A lô.”

Giọng nói trầm thấp vang lên, Hàn Dao không đáp lại ngay, cứ ngẩn ngơ tại chỗ.

Ở đầu bên kia, Phó Thiếu Lê cầm điện thoại, nghe tiếng hít thở nhè nhẹ bên tai, anh lập tức nhận ra người gọi là cô. Anh không lên tiếng nữa, chờ Hàn Dao nói chuyện.

“Ừm.”

Rất lâu sau, Hàn Dao mới phát ra một tiếng từ trong cổ họng. Phó Thiếu Lê nhướng mày lên:
“Ừm là sao hả?”

Hàn Dao cắn môi, không biết nên trả lời lại thế nào, vẻ mặt cô có nét ngượng ngùng vì bị Phó Thiếu Lê trêu.

Phó Thiếu Lê biết gần đây cô nhóc kia không được bình thường, La Hiển Thanh đã nói cho anh hết rồi, nhất là khi gặp người phụ nữ kia trong lúc mua quần áo. Những lời mà bà ta nói khiến cô không thể nguôi ngoai được.

“Cô nhóc, những chuyện đó...” “Tôi nhớ anh, Phó Thiếu Lê.”

Bị ngắt lời một cách bất ngờ, Phó Thiếu Lê nghệt mặt ra. Mặc dù bị ngắt lời, nhưng anh vẫn không bỏ lỡ câu nói của Hàn Dao.

Cô nhóc ấy nói nhớ anh! Khuôn mặt luôn nghiêm túc của người đàn ông hai mươi mấy tuổi ấy xuất hiện nụ cười rạng rỡ, cặp mắt và lông mày cong lên, có nét gì đó rất khác.

“Cô nhóc...”

“Tôi nhớ anh, bao giờ thì anh về được?”

Nói đến đây, Hàn Dao bỗng cảm thấy sống mũi cay cay, trong mắt như có hơi nước tràn ra. Cô ngẩng phắt đầu lên, chớp mắt mấy cái, đến tận khi ép hết nước mắt chảy ngược trở lại mới cúi đầu xuống.
Ở đầu bên kia điện thoại vẫn luôn không có tiếng vang nào. Hàn Dao hơi hốt hoảng, hô lên:

“Anh vẫn đang nghe đấy chứ? Phó Thiếu Lê!”

Giọng cô hơi thay đổi, khiến Phó Thiếu Lê hoàn hồn lại. Anh vội vàng đáp lại:

“Tôi đây, tôi ở đây. Cô nhóc, đừng cuống, tôi ở đây.”

Bên tai vang lên tiếng thở phào nhẹ nhõm, Phó Thiếu Lê bỗng cảm thấy trái tim hẫng một nhịp, trong lòng chỉ còn lại nỗi xót thương cho cô gái ấy.

“Ngày mai được trao quân hàm và tới đơn vị rồi, có chờ mong không?”

Phó Thiếu Lê nói sang chuyện khác, Hàn Dao cũng ngoan ngoãn tiếp lời anh.

“Cũng khá chờ mong, nơi nào lại nhận người mà đội lục chiến hải quân không cần như tôi chứ!”

“Em tự tin đấy nhỉ!”

Giọng nói thản nhiên của Phó Thiếu Lê vọng tới.

Hàn Dao khẽ hừ một tiếng.

“Tôi chỉ sợ nước thôi, ngoài ra thì có gì mà tôi không làm được!”
“Cũng đúng, nơi nào có em thì đúng là có phúc.”

“Tất nhiên rồi!

Hàn Dao hất đầu, nói với vẻ mặt tự

hào, tiếc rằng cách điện thoại nên

Phó Thiếu Lê không nhìn thấy vẻ mặt của cô.

"Dao Dao."

Nghe thấy cách gọi này, Hàn Dao

hơi sửng sốt, sau đó giơ tay lên,

vuốt cánh tay nổi đầy da gà của mình.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv