“Anh gọi thế làm tôi sởn hết gai ốc rồi này! Làm ơn đừng có gọi nữa, cứ kỳ quặc sao ấy!”
Phó Thiếu Lê nghẹn họng 5vì lời nói ấy của Hàn Dao. Anh đảo lưỡi một lúc lâu:
“Nếu không thì gọi là gì?”
“Gọi tên là được, mọi ng6ười đều gọi như thế.”
Phó Thiếu Lê giơ tay day mấy cái vào huyệt Thái Dương, thế thì còn gì là khác biệt nữa. “Cô nhóc, tôi sẽ giúp em điều tra thân thế của mình, đừng nghĩ ngợi quá nhiều, kết quả sẽ không quá tệ đâu. Cho dù4 có tệ thật thì cũng phải nhớ là có tôi đây rồi, tôi sẽ ở bên em.”
“Tôi biết.”
Giọng nói của cô trầm hẳn8 đi.
“Hình như vừa rồi tôi nghe thấy ai nói là nhớ tôi thì phải, thật không hả?”
Bởi vì chuyển chủ đề quá nhanh nên Hàn Dao không bắt kịp, load một lúc lâu mới nhận ra là anh có ý định tính sổ.
“Anh đoán xem!”
Giọng nói có phần tinh nghịch, nhưng vẻ mặt của Hàn Dao lại không vui vẻ như giọng nói của cô.
“Nhưng mà này, bên cạnh tôi có một người đàn ông, trông cũng cao ráo đẹp trai, nhân phẩm cũng tốt, không có khuyết điểm gì cả. Anh ấy thực sự khá được, ít nhất thì tôi cảm thấy tốt, chưa biết chừng...”
“Tôi không cho phép!”
Lần này là Phó Thiếu Lê ngắt lời Hàn Dao, giọng điệu có chút hầm hố.
Hàn Dao không ngờ là anh lại vội vã ngắt lời cô như thế.
“Sao hả? Anh sốt ruột gì chứ, tôi chưa nói xong đâu, nghe tiếp đây này! Tiếc là tôi quyết định làm mối cho anh ấy và một chiến hữu cùng phòng ngủ với tôi.”
Đầu bên kia điện thoại im ắng hẳn. Phó Thiếu Lê nhận ra là mình vừa bị cô nhóc này trêu chọc, anh vừa bực mình vừa buồn cười. Bên tai vang lên âm thanh khi nhịn cười, sau đó dừng lại giây lát và tiếp tục bằng tiếng ho khan.
Ngon, quả báo tới rồi.
“Muốn cười thì cứ cười ra tiếng đi, đừng có nhịn. Xem đi, báo ứng đó!”
Hàn Dao đang ho nên không để ý tới lời trêu chọc ấy của anh. Đợi đến khi hơi thở ổn định lại, cô mới lên tiếng:
“Anh hỏi tôi có nhớ anh không, vậy sao anh không nói cho tôi nghe xem anh có nhớ tôi không?”
Có vẻ như người ở đầu bên kia đang nghĩ cách sắp xếp lại từ ngữ. Tiếng va chạm vang lên, Hàn Dao đoán đó là tiếng nạp đạn lên nòng. Sau đó, cô nghe thấy Phó Thiếu Lê đáp lại:
“Nếu em nằm trong nòng súng, vậy thì tôi có thể ôm em và ngắm em mỗi ngày.”
Hàn Dao chỉ cảm thấy tê cả tai, cảm giác ấy lan ra khắp các sợi dây thần kinh trong đầu, khiến cả người cô run lên, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Hàn Dao đặt một tay lên ngực trái, nơi trái tim đang đập loạn nhịp, cô cảm thấy mình cần nói gì đó.
Đang định mở miệng thì giọng của Phó Thiếu Lê đã vang lên trước:
“Tôi nghiêm túc đó! Cô nhóc, bất kể lý do là gì, bất kể là ai vứt bỏ em, bất kể xảy ra chuyện gì, bất kể em biến thành thế nào, tôi cũng luôn cần em.”
Lồng ngực của Phó Thiếu Lê hơi phập phồng. Chuyện của anh họ Nhậm Thiên Vũ chính là một bài học đẫm máu, thích thì phải nói, sao phải giấu trong lòng? Hai người dây dưa lâu như vậy, tội gì phải khổ thế đây?
“Được không?”
Lúc này Hàn Dao thật sự không biết phải nói gì nữa. Ở đầu bên kia, không nghe thấy câu trả lời của cô, Phó Thiếu Lê cũng không nản chí.
“Em nghĩ kỹ đi rồi cho tôi biết đáp án. Tôi sắp về rồi, đến lúc đó, tôi hy vọng có thể nghe thấy câu trả lời từ miệng em.”
Không biết vì sao, khi nghe thấy anh nói câu này, Hàn Dao lại thở phào nhẹ nhõm.
Phó Thiếu Lê nghe thấy rõ ràng, anh âm thầm thở dài, vẫn còn cần thời gian.
“Cô nhóc, nhớ là nhất định phải cho tôi biết câu trả lời đấy. Tôi vẫn còn chuyện phải làm, chỗ em tắt đèn rồi đúng không? Mau đi ngủ đi, ngày mai nhận quân hàm, phải dồi dào sức sống.”
“Tôi biết rồi.”
Hàn Dao nhẹ giọng đáp lại. Một giây sau, cuộc gọi kết thúc.
Phó Thiếu Lê ngước mắt lên, Nhậm Thiên Vũ đợi anh ở cửa lâu lắm rồi. Anh cất điện thoại thoại đi, cất bước đi tới chỗ anh ấy.
“Bạn gái à?”
Nhậm Thiên Vũ cũng đang cầm điện thoại, Phó Thiếu Lê nhìn sang.
“Anh cũng gọi điện thoại à?”
Nhậm Thiên Vũ lắc đầu, cho điện thoại vào trong túi áo, rõ ràng là không định gọi điện. Phó Thiếu Lê liếc nhìn, bờ môi mấp máy, định nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn phải đầu hàng trước ánh mắt uy hϊếp của Nhậm Thiên Vũ.
“Đi.”
Vừa nói, anh vừa đi ra ngoài. Chuyện bên ngoài vẫn còn phải điều tra, cả hai cấp trên đều đi hết thì còn ra gì nữa!
Nhậm Thiên Vũ ở lại trong phòng làm việc, cầm điện thoại ngẩn ngơ. Anh ấy nhìn Phó Thiếu Lê qua cửa sổ, lắc đầu thở dài một hơi.
***
Hàn Dao ngồi đó, cầm điện thoại không nhúc nhích gì. Tiếng gọi của La Hiển Thanh vang lên một lúc lâu, cô mới có phản ứng.
Cô ngước mắt lên, La Hiển Thanh đang đứng nhìn cô ở vị trí cách đó khoảng hơn hai mét. Cô chậm rãi đứng lên, đi về phía ông ấy, đưa chiếc điện thoại cho ông ấy.
“Bếp trưởng, cháu về trước đây, đợi khi nào có thời gian, chúng ta trò chuyện tiếp.”
La Hiển Thanh nhìn kỹ khuôn mặt cô, thấy không có gì bất thường mới gật đầu cho cô đi.
Chẳng bao lâu sau, bóng cô đã hòa vào bóng đêm. La Hiển Thanh cầm điện thoại và đèn pin, thở dài lắc đầu, đúng là khiến người ta nhức đầu mà!
***
Ở một nơi khác, trong văn phòng của Nhậm Thiên Nghênh ở đội lục chiến hải quân.
Nhậm Thiên Nghênh đang lướt web thì phát hiện ra một tin tức liên quan tới Hàn Cẩm, nội dung nói về nghi thức bấm máy cho bộ phim mới của anh ấy, công bố tên nam chính và nữ chính.
Nữ chính là nữ nghệ sĩ Trần Chiêu Hinh thuộc phòng làm việc của Tả Duyệt, mới ký hợp đồng cách đây không lâu, được khán giả biết đến nhờ đóng chung bộ phim “Thiết huyết quân hồn” với Tả Duyệt.
Nam chính là Tống Tinh Kỳ, một người chưa từng xuất hiện trong bất cứ một bộ phim hay tác phẩm điện ảnh nào, hiển nhiên là một gương mặt mới, bộ phim này có thể nói là tác phẩm đầu tay.
Cư dân mạng bình luận đủ kiểu, đại khái là không đồng ý Hàn Cẩm chọn người mới để đóng bộ phim này, Tống Tinh Kỳ cũng bị chê trách khá nhiều.
Xem lại ngày đăng tin, Nhậm Thiên Nghênh mới biết đây là chuyện ngày hôm qua rồi, thì ra ai cũng bận cả.
Cô nở nụ cười, cảm thấy mình cần phải nói chuyện mà mình vẫn băn khoăn ra, vì thế mới ấn vào cửa sổ trò chuyện, gửi một icon mặt cười cho Hàn Cẩm.
Chỉ chớp mắt cô đã nhận được tin nhắn trả lời.
[Xin chào, ai vậy?]
[Chị họ của Tả Duyệt, làm lính.]
Ở bên kia, Hàn Cẩm đang rất nghi ngờ, không biết ai đã để lộ nick WeChat của mình. Anh ấy cúi đầu xuống, đọc được tin nhắn mà đối phương gửi tới, lập tức hiểu ra ngay.
[Có chuyện gì không? Ở trong bộ đội nhàn lắm à?]
[Tôi có chuyện muốn chứng thực với anh.]
[Chỉ cần trong phạm vi khả năng của tôi thì cô cứ việc hỏi.]
Nhậm Thiên Nghênh đang gõ chữ thì khựng lại, đắn đo một hồi rồi mới gõ ra một hàng chữ.
[Bố mẹ anh chỉ có một đứa con là anh thôi hả?]
[Nói một cách chính xác thì đúng là thế.]
[Vậy bố hoặc là mẹ anh có anh chị em gì không?]
[Không.]
Hàn Cẩm ngẩng đầu, phía trên cùng của cửa sổ trò chuyện hiển thị “đang soạn tin”, có vẻ đối phương rất xoắn xuýt, khoảng một phút sau mới nhắn lại.
[Không có thật hả?] Đằng sau còn có một icon xoắn xuýt.
Không biết vì sao, trong đầu Hàn
Cẩm bỗng hiện lên hình ảnh cô gái ở
trong trung tâm thương mại, người
hờ hững nói rằng trước giờ chưa có
ai dạy cô phải có văn hóa.
Anh ấy thừa nhận ra bọn họ có nét
giống nhau, nhưng sau đó anh ấy về
hỏi bố mới biết mình thật sự không
có em gái cùng bố cùng mẹ nào cả.
[Không có.]
Hàn Cẩm nhanh chóng trả lời Nhậm
Thiên Nghênh rồi đặt điện thoại
xuống. Vẫn còn một cảnh diễn nữa,
vừa rồi nghỉ ngơi giữa giờ nên mới
rảnh. Bây giờ thời gian nghỉ ngơi đã
kết thúc, anh ấy phải tiếp tục làm việc.