“Đại Dao, cô nói đi, cô biết rõ vị trí của những cạm bẫy ấy, lẽ nào cô có siêu năng lực à!”
“Phụt!”
Hàn Dao vốn tưởng cô ấy sẽ nó5i ra điều gì đó, vì thế lập tức cười phì. Thấy cô cười vui như vậy, Trương Lan Tiếu vỗ vào đầu Chúc Quân Dương.
“Siêu năng lực cái quái 6gì! Rõ ràng là chính Hàn Dao đã đào những cái bẫy ấy, chúng ta sập bẫy của chính người một nhà đấy!”
Bị Chúc Quân Dương đè chặt, Hàn Dao7 chỉ có thể lắc đầu:
“Chuyện này đâu thể trách tôi được, ai bảo các cô chọn đúng đường tôi đi cơ chứ! Các cô không may thôi, đừng có tr4ách tôi!”
Chúc Quân Dương cù vào eo Hàn Dao, nhưng Hàn Dao chẳng có phản ứng gì cả, cô ấy chỉ đành buông ra, xoay người nhảy xuống khỏi 8người Hàn Dao.
Những chuyện xảy ra trên đảo lại hiện lên trong đầu, cô ấy nhìn đăm đăm vào mặt Hàn Dao, ngẩn ngơ mất một lúc.
Hàn Dao nhìn cô ấy giây lát, sau đó nghe thấy Trương Lan Tiếu nói:
“Cô học mấy thứ đó từ bao giờ vậy? Trên đường đi, chúng tôi phát hiện ra một phần nhỏ, còn những người khác đều sập bẫy hết, sao cô làm được thế?”
Trương Lan Tiếu đặt một tay lên vai Hàn Dao, như cười như không nhìn cô.
Hàn Dao liếc nhìn tay cô ấy, nhưng không để ý tới.
“Liên trưởng Nhậm dạy tôi, khoảng hơn một tiếng là dạy xong, sau đó tôi vào rừng trước mọi người một ngày.”
Chúc Quân Dương còn chưa kịp nói ra điều mà mình định nói thì ở cửa vang lên tiếng nói. Đại Lan bước vào đầu tiên, nhìn ba người ngồi trên giường, giơ thứ đang cầm lên với bọn họ.
“Các cô dậy hết rồi đấy à? Tôi mang quần áo về rồi, lát nữa sẽ đưa cho các cô.”
Ba cặp mắt đổ dồn vào tay Đại Lan. Những bộ đồ hải quân màu trắng xếp thành một chồng trước ngực Đại Lan. Tay cô ấy còn xách một cái túi nữa, trong đó đựng giày. Ba người nhanh chóng xuống giường, đi tới chỗ cửa.
Mấy người cùng phòng ngủ đi đằng sau Đại Lan cũng bước vào khi ba người xuống giường lấy quần áo. Chúc Quân Dương chạy tới đầu tiên, Đại Lan đặt quần áo vào tay cô ấy rồi lại ra khỏi phòng ngủ.
Hàn Dao đi đằng sau, đương nhiên cũng thấy Vu Nam cầm một chồng quần áo màu xanh thẫm. Cô đi tới, lấy một nửa xuống cho anh ta, Đại Lan thì nhận lấy nửa còn lại.
Vu Nam đứng trước mặt cô ấy, không nhúc nhích gì cả, gò má hơi ửng đỏ.
“Cảm ơn anh.”
Vu Nam cúi đầu, cái đầu của Đại Lan lọt vào mắt anh ta.
“Không có gì, tôi đi trước đây, có gì cần giúp thì cứ việc gọi tôi.”
Đại Lan nhìn theo bóng Vu Nam, đến tận khi bờ vai bị huých một cái, cô ấy mới quay đầu lại. Thấy Hàn Dao cười nhìn mình, ánh mắt cô ấy hơi né tránh, không muốn đối diện với ánh mắt của cô.
Hàn Dao bóp cằm Đại Lan, bắt cô ấy nhìn thẳng vào mình.
“Người đẹp! Mùa xuân tới rồi thì mau đi đi! Tấn công anh ta!”
Đại Lan khá xinh xắn, tuy rằng không phải là kiểu nổi bật xuất sắc, nhưng càng nhìn càng thấy đẹp, tất nhiên là phải có lý do nên Vu Nam mới thích cô ấy chứ.
Có vẻ như hơi ngượng ngùng, Đại Lan không nói câu nào, ôm quần áo vào phòng ngủ. Hàn Dao nhìn theo bóng lưng cô ấy, đến khi trông thấy ánh mắt ra hiệu của Trương Lan Tiếu mới cất bước đi vào phòng ngủ. Cô vừa bước tới cạnh giường thì Trương Lan Tiếu chỉ vào hai bộ quần áo trên giường mình.
Hàn Dao nhìn sang, không đi lấy ngay mà nhìn mấy đôi giày xếp trên mặt đất.
“Cái nào với cái nào là một đôi vậy?”
Trương Lan Tiếu cúi đầu nhìn.
“Dù sao chúng ta đều đi cùng một cỡ, cô cứ chọn trước đi, còn lại là của tôi. Tôi đi thử quần áo trước.”
Hàn Dao gật đầu, ý bảo mình biết rồi. Cô nhìn hai đôi giày da với độ dày khác nhau trên mặt đất, tiện tay chọn một đôi.
Sau đó, cô lại quan sát bộ quân phục còn lại, có cả áo trong áo ngoài, và cả áo len mặc vào mùa đông. Cô thầm tặc lưỡi, nghiên cứu một lát rồi mới đi thay quần áo.
Mấy người trong phòng ngủ đều đi thay quần áo. Hàn Dao soi gương, chỉnh lại cà vạt. Nhìn qua gương, cô trông thấy Chúc Quân Dương, kể ra thì mặc quân phục vẫn khác với quần áo huấn luyện thật.
Hàn Dao xoay người, đứng bên cạnh Chúc Quân Dương. Hai người nhìn bản thân mình trong gương, đều có cảm giác khác biệt. Hàn Dao vuốt lại mái tóc, đội mũ lên rồi nhìn vào gương, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.
Chúc Quân Dương nhìn mà cứ trầm trồ là ra dáng. Trương Lan Tiếu cũng đứng bên cạnh Hàn Dao, Hàn Dao nhìn cô ấy qua gương.
“Quả nhiên là khác hẳn! Ai cũng đẹp!”
Mặc bộ đồ hải quân màu trắng lên người, ai trông cũng rất khác. Hàn Dao khí phách, Trương Lan Tiếu bình tĩnh, còn Chúc Quân Dương lại tràn đầy sức sống, Đại Lan thì càng xinh xắn hơn.
“Được, được đấy!”
Tiếng vỗ tay “bốp bốp” vang lên, kế đó là giọng nói của Giang Hàn.
Mấy người nhìn về phía phát ra tiếng nói, Giang Hàn và Hà Tiêu Linh đứng ở cửa, mỉm cười nhìn bọn họ, ánh mắt ngập tràn sự khen ngợi.
Giang Hàn và Hà Tiêu Linh lần lượt bước vào phòng ngủ. Hà Tiêu Linh vươn tay, khi còn cách vai Hàn Dao hai centimet thì dừng lại và rút về, đấm một cái vào vai cô.
“Giống hệt sự tưởng tượng của tôi, rất được!”
Hàn Dao cười, giơ tay chào với hai giáo quan, những người khác cũng chào theo.
“Chào các giáo quan!”
Giọng nói đồng thanh vang lên trong phòng ngủ. Giang Hàn xua tay:
“Dẹp mấy thứ này đi, về sau chúng ta là chiến hữu rồi!”
Hàn Dao cười không nói gì, Chúc Quân Dương không nhịn được, nói chen vào:
“Một ngày là thầy, cả đời là cha!”
Hà Tiêu Linh cười, vươn tay vỗ một cái vào trán cô ấy.
“Còn một câu khác gọi là ‘thầy dắt vào nhà, tự mà lo tu’! Vào đơn vị phải nhớ kỹ câu này đấy!”
Bầu không khí trong phòng ngủ bỗng trở nên khác lạ. Sau vài giây yên tĩnh, Giang Hàn lên tiếng:
“Lát nữa cử một người tới phòng làm việc của tôi lấy chìa khóa nhà kho, mang đồ của mọi người về, nhớ thông báo cho những phòng khác nữa. Trương Lan Tiếu đi theo tôi.”
Giang Hàn nhìn bọn họ rồi lẳng lặng đi trước. Trương Lan Tiếu và Hàn Dao nghi hoặc nhìn nhau, Hàn Dao nói vào tai cô ấy.
“Chắc chắn là chuyện tốt đấy! Mau đi theo đi!”
Trương Lan Tiếu khó hiểu, nhìn vẻ mặt tươi cười của Hàn Dao, sau đó rảo bước đi theo Giang Hàn, cô ấy đã đi khá xa rồi. Hà Tiêu Linh vẫn chưa đi, đứng đó mãi mà không thấy ai nhúc nhích gì, cô ấy mất kiên nhẫn, bắt đầu thúc giục:
“Còn chờ gì nữa? Tìm người đi theo tôi, thông báo cho các phòng khác nữa, nhanh lên!”
Hà Tiêu Linh vẫn nóng nảy như cũ, nhưng không còn hùng hổ như trước mà có vẻ hiền hòa và thân thiện hơn.
Sau vài giây sửng sốt, Hàn Dao bước lên trước.
“Tôi đi theo cô.”
Hà Tiêu Linh cười, bước đi ra cửa.
“Vậy thì đi thôi!”
Hà Tiêu Linh không cầm thứ gì nên
đi rất nhanh. Hàn Dao ở đằng sau
còn phải thông báo cho từng phòng
ngủ một, cuối cùng chỉ có hai người
đi theo Hà Tiêu Linh
Vốn cũng không có quá nhiều đồ,
hai người là đủ rồi, nhưng ai ngờ
giữa đường gặp Chúc Quân Dương,
cô ấy đuổi tổ phó ở phòng ngủ bên
cạnh đi.
Hai người đi theo Hà Tiêu Linh, yên
tĩnh suốt dọc đường. Hình như Hà
Tiêu Linh không chịu được sự im
lặng ấy, thỉnh thoảng lại quay đầu
nhìn bọn họ.